Đó là lời giải thích khả dĩ duy nhất. Bởi vì điều tiếp theo mà ông biết là
một trong những cái ghế quầy bar bằng kim loại đã va mạnh vào Ramón làm
hắn ngã xuống, cắt đứt sự liên hệ với cái cửa, mà thực ra không phải cái cửa
mà chỉ là một hình chữ nhật bằng phấn ai đó đã vẽ lên trên tường.
“Anh làm cái chết tiệt đó để làm gì hả?” Ramón vừa bò loạng choạng
bằng đầu gối vừa xoa xoa chỗ hông nơi bị cái ghế đập vào.
“Là tai nạn thôi. Tôi đụng trúng lúc đi xuống.” Nhưng cái ghế cách xa
cả nửa căn phòng. TK nhìn cái ghế đầy ngờ vực khi ông kéo Ramón đứng
dậy. “Tôi đã sai về vụ cái tivi. Nó có một vết nứt to.”
“Anh lôi tôi xuống đây chả để làm gì à?” Ramón làu bàu.
“Ừ, xin lỗi chú, tôi sẽ đền bù chú sau. Thôi nào, mau biến khỏi đây
thôi. Buồn quá, chú ạ. Buồn quá.” Ông xua xua hắn ra ngoài ánh mặt trời
sáng rạng, tránh xa khỏi cái hình vẽ trên tường. Nhưng Ramón cứ ngoảnh lại
nhìn.