NGHIỆT SÚC - Trang 213

“Cô không muốn lấy lời khai của chúng tôi sao?” Lại là người đầu bếp

biết-tuốt. Cô ước gì ông ta cứ ở yên trong bếp cho rồi.

“Chúng tôi đã có cả tấn bằng chứng xấu xa về gã này rồi, nhưng bác có

thể lấy thông tin chi tiết của mọi người hộ tôi, và tôi sẽ cử một nhân viên
đến đây nếu chúng tôi cần lời khai.” Người đầu bếp nở mũi vì tầm quan
trọng của mình.

Và rồi nó cảm thấy mình cần phải nói một điều gì đó khác: “Giờ thì

tạm biệt mọi người.”

Cái chuông cửa lại kêu leng keng vui vẻ, và nó chưa bao giờ vui như

thế khi cơn gió lạnh tấp vào mặt.

Nó bước vội qua hết góc đường rồi mới bắt đầu chạy, qua hết năm dãy

nhà mới chậm dần lại. Thở hồng hộc, nó làm bộ như đang nhìn chăm chú
tấm áp phích một bộ mông ngăm đen trong một cái quần dây xanh neon
trước tiệm nhuộm da vừa gõ tay bồm bộp lên điện thoại. Nó nghĩ về cái tình
bạn kỳ lạ của hai đứa nó, tại sao Cas lại chọn nó, tại sao con nhỏ lúc nào
cũng tỏ ra bí mật và hung hăng như vậy.

>Lay: cái khỉ gì thế? Mày ở đâu?

Điện thoại nó reng ngay lập tức.
“Mày có sao không?” Giọng Cas nghe như nó nhét cả cái nạo phô mai

vào họng.

“Tao không biết có nên nói chuyện với mày không nữa.”
“Tao xin lỗi! Tao không cố ý bỏ mày lại một mình như thế. Tao hoảng

quá.”

“Tao thấy rồi.”
“Thế chuyện thế nào? Mày có sao không?”
“À, tao đang chảy máu đây.”
“Ôi lạy Chúa, Layla. Cần tao gọi cấp cứu không?”
Nó mủi lòng. “Chỉ là vết trầy xước thôi. Mày thậm chí còn không thấy

cảnh đấy nữa, đúng không? Tao không thể tin nổi là mày không ở lại.”

“Nhưng mày không sao chứ?”
“Dẹp cái kiểu hỏi han đó lại đi. Mà thật ra, đừng có mà nói chuyện với

tao nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.