NGHIỆT SÚC - Trang 215

HOA TRÁI MÙA

Phải mất một lúc Betty Spinks mới để ý đến tiếng gõ cửa như tiếng chó

cào cửa đòi vào. Cái làm bà khó chịu đó là tiếng gõ không phải từ cửa trước.
Điều đó có nghĩa người gõ không phải là nhân viên, cũng không phải một
khách hàng mù chữ ngoan cố không đọc được cái bảng hiệu đề rõ “đóng
cửa.” Tiếng gõ phát ra từ cửa sau, cửa này hướng ra vườn nơi có mấy cái lò
nung cho học sinh mà lúc nào cũng được khóa chặt.

Bà đáng lẽ không nên cho Donald về sớm. Nội quy của tiệm là nhân

viên bảo vệ phải ở lại cho tới khi bọn họ đã tổng kết thu chi xong xuôi và số
tiền thu được trong ngày đã được khóa trong két sắt. Nhưng cậu ta có việc
rất cấp thiết đó là hỏi cưới cô bạn gái trong bữa tối tại một nhà hàng bít tết
sang trọng ở khách sạn Sòng bài Greektown, nên cậu ta muốn về nhà sớm để
chỉnh trang trước, thế nên bà đã chúc cậu ta may mắn (bà không còn cay
đắng về tình yêu hay về gã chồng cũ khốn kiếp nữa) và cho cậu ta về.

Suy nghĩ đầu tiên của bà: ông chồng cũ. Bà liền chụp lấy cây gậy nhôm

cất dưới gầm bàn kể từ trận đấu của đội Tigers khi Peter gào thét vào mặt bà
trước mặt mọi người và ép mặt bà mạnh tới nỗi bầm tím cả má và hàm, đủ
rõ để bà làm đơn tố cáo, bởi vì những lần trước hắn toàn đấm vào bụng thì
không để lại dấu vết gì cả. Giờ thì bà đã có lệnh cách ly nhưng cây gậy vẫn
là thứ đồ bảo hiểm cần thiết.

“Ai đấy?” bà nói to ra cửa. Im lìm một hồi.
“Clayton đây. Chị đã gọi điện cho tôi.”
Bà thở phào và đặt cây gậy lên kệ. “Chúa ơi, cậu làm tôi sợ muốn

chết!” Bà mở cửa chào mừng. “Đến đúng lúc đấy. Tôi gọi cậu mãi từ bữa
Halloween đến giờ để đến lấy đồ. Nhưng mà cậu đang làm cái quái gì trong
sân thế hả?”

“Tôi xin lỗi. Tôi vẫn giữ chìa khóa chỗ chị,” gã vừa nói vừa giơ chùm

chìa khóa lên. “Chị chưa lấy lại chìa từ hồi tôi làm giúp ở tiệm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.