NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 161

sợ tốn kém cho em, thì các chị có thể yên tâm mà ở lại đây. Gia sản của em
đủ cung ứng cho cả ba chị em ta sống một cuộc đời xứng đáng.” Tôi nói
thêm: “Nhưng em e rằng hai chị thực sự lạ. Muốn đi bước nữa. Nếu quả như
vậy, thú thật em rất lấy làm lạ. Sau kinh nghiệm chẳng vui vẻ gì về mặt
chồng con, sao hai chị còn có thể nghĩ tới việc đó một lần nữa nhỉ? Các chị
biết rằng khó tìm được một ông chồng trung hậu hoàn toàn. Các chị hãy
nghe lời em, chúng ta hãy tiếp tục cùng sống với nhau một cách ấm êm
nhất.” Tất cả những gì tôi nói ra với họ đều vô ích. Họ đã quyết tâm tái giá
và thực hiện ý định ấy.

Nhưng mấy tháng sau, hai chị tôi trở lại tìm tôi. Hai chị hết lời xin lỗi vì

đã không nghe theo lời khuyên của tôi. Họ nói: “Em là em út, nhưng em
khôn ngoan hơn các chị. Nếu em vui lòng nhận cho hai chị vào nhà em một
lần nữa và coi hai chị như nô tì, thì hai chị sẽ không phạm lại một sai lầm
như vậy nữa đâu.”

- Các chị thân yêu ơi, – tôi đáp – từ lần cách xa hai chị vừa rồi cho đến

nay, lòng em đối với các chị chẳng có gì thay đổi. Các chị hãy trở lại, hãy
cùng chung hưởng với em những gì em có!

Tôi ôm hôn họ và chúng tôi lại sống với nhau như những ngày trước.

Ở với nhau được một năm hoàn toàn hòa thuận, thì tôi nảy ra ý muốn làm

một chuyến đi biển. Tôi muốn thủ bước vào con đường thương mại xem sao.
Bởi vì nhờ trời vốn liếng của tôi cũng đã khá lên. Nhằm mục đích đó, tôi
cùng hai chị đến Banxôra

[29]

mua một chiếc tàu với đầy đủ trang bị, xếp đầy

hàng hóa đưa từ Bátđa tới. Chúng tôi lên đường thuận buồm xuôi gió, chẳng
mấy chốc đã ra khỏi vịnh Ba Tư. Ra khơi chúng tôi cho tàu chạy về phía Ấn
Độ. Sau hai mươi ngày thì trông thấy đất. Đấy là một ngọn núi khá cao, dưới
chân núi là một thành phố từ ngoài nhìn vào rất đẹp. Được gió, chúng tôi đến
bến cảng khá sớm. Tàu buông neo tại đấy.

Tôi không đủ kiên nhẫn chờ hai chị tôi kịp sửa soạn để cùng đi. Tôi lên bờ

một mình, đi thẳng vào thành phố. Tôi trông thấy một số đông người ngồi và
những người khác đứng, tay mỗi người đều cầm một cái gậy. Diện mạo họ
xấu xí đến nỗi tôi phát khiếp. Tuy vậy, nhận thấy họ đều đứng yên không
nhúc nhích, tôi đến gần và nhận ra tất cả đều đã hóa đá.

Tôi vào trong thành và đi qua nhiều phố xá, đó đây gặp nhiều người trong

những tư thế khác nhau, song tất cả đều không cử động bởi đều đã hóa đá. Ở
khu phố các nhà buôn, phần lớn các cửa hiệu đều đóng cửa, tôi nhìn thấy
mọi người cũng đều thành đá. Nhìn lên các ống khói không thấy có khói bay
ra tôi suy ra rằng, ở trong nhà cũng như ở ngoài, mọi vật đều đã biến thành
đá cả rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.