NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 163

nhiều căn buồng khác cùng đẹp như vậy. Tôi đến tận các nhà bếp và những
nơi xếp bàn ghế, chứa đầy vô số của cải. Tôi mải mê xem xét tất cả những
điều kỳ diệu ấy đến nỗi quên khuấy cả công việc của bản thân mình. Tôi
chẳng còn nghĩ gì đến con tàu và các chị tôi, mà chỉ nghĩ đến việc thỏa mãn
sự tò mò của mình: Trong khi đó, trời tối dần làm tôi chợt nhớ ra đến lúc
phải trở về. Tôi muốn trở lại bằng con đường mới đến, nhưng không dễ gì
tìm ra được. Tôi lạc lối trong các căn phòng. Khi trở lại được gian nhà rộng
có chiếc ngai, cái giường, viên kim cương lớn và các ngọn đuốc thắp sáng,
tôi quyết định nghỉ đêm ở đó, sáng hôm sau sẽ trở về tàu sớm. Tôi lên
giường nằm không khỏi lo sợ thấy có mỗi một mình giữa một nơi vắng lặng
đến thế này. Có lẽ chính nỗi lo ấy làm cho tôi không sao ngủ được.

Vào khoảng nửa đêm, tôi nghe như có tiếng người nào đọc kinh Côran với

cái giọng đúng như giọng chúng ta vẫn quen dùng trong các đền thờ đạo Hồi
ta. Điều đó làm cho tôi mừng rỡ. Tôi trở dậy ngay, rồi cầm một cây đuốc soi
đường, tôi đi từ phòng này sang phòng khác, về phía có tiếng cầu kinh. Tôi
dừng lại trước cửa một căn phòng mà tôi tin chắc là tiếng cầu kinh từ trong
đó vọng ra. Đặt cây đuốc xuống đất, tôi nhìn qua một khe hở, thấy căn phòng
giống như một nơi giảng kinh. Quả vậy, ở trong ấy cũng có, như trong các
đền của chúng ta, một cái khám để tín đồ hướng vào mà đọc kinh, nhiều
ngọn đèn treo thắp sáng và hai chân đèn cắm những cây nến trắng lớn cũng
đang cháy sáng.

Tôi cũng nhìn thấy một tấm thảm nhỏ trải sẵn, theo cách như chúng ta vẫn

trải để ngồi lên cầu kinh. Một người đàn ông trẻ ngồi lên tấm thảm ấy, chăm
chú đọc cuốn kinh Côran đặt trên một chiếc giá nhỏ trước mặt. Thấy vậy,
lòng tràn trề khâm phục, tôi tự hỏi làm sao lại có mỗi một người còn sống
trong một thành phố mà tất cả các sinh vật đều đã hóa đá, chắc hẳn có một
chuyện gì rất kỳ diệu ở đây.

Cánh cửa chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra. Tôi bước vào đứng giữa cái khám

xướng to: “Ngợi ca Thượng đế đã ban cho chúng con thuận buồm xuôi gió!
Xin Người hãy ban phúc lành, hãy che chở cho chúng con như vậy cho đến
khi chúng con trở về tới nước nhà! Xin Thượng đế hãy nghe và hãy thỏa lời
cầu nguyện của chúng con.”

Chàng trẻ tuổi ngước nhìn tôi và nói: “Thưa bà, xin bà hãy cho tôi biết bà

là ai và việc gì đưa bà đến thành phố ảm đạm này? Để đáp lại, tôi sẽ thưa để
bà rõ tôi là ai, việc gì đã xảy ra cho tôi, căn nguyên vì sao thành phố này bị
lâm vào tình trạng như bà trông thấy đấy, và tại sao chỉ còn mỗi mình tôi an
toàn vô sự qua một cơn tàn phá kinh khủng như thế này.”

Tôi kể vắn tắt tôi từ đâu đến, điều gì thôi thúc tôi làm chuyến đi này và đã

cập bến thuận lợi ra sao, sau hai mươi ngày trên biển. Nói xong, tôi xin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.