NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 333

NGÀY THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI CHÍN

Vẻ bối rối và sự kinh ngạc của tôi, mọi người chẳng khó khăn gì không

hiểu nguyên do đâu, khiến tất cả đều phá ra cười vui vẻ. Bọn cung nhân cứ
ngặt nga ngặt nghẽo, tin chắc sắc đẹp của công chúa họ đã hút hết thần của
tôi rồi. Họ nghĩ vậy không phải không căn cứ. Tôi không làm chủ được bản
thân nữa, người cứ như ngẩn ngơ, quẫn trí, thậm chí có thể làm cho người
khác nhìn vào tưởng tôi đã hóa điên mất. Mà quả thật, lúc này tôi gần như
con người không có trí khôn. Bà quản mẫu, người dẫn tôi đến đây nhắc:

- Hãy tiến lên nào! Sao anh cứ đứng ngây như phỗng vậy? Hãy đưa hoa

dâng công chúa đi!

Lời bà làm tôi hoàn hồn một ít. Tôi tiến đến gần ngai, tôi đặt lẵng hoa ở

bậc cấp đầu, rồi tôi phủ phục, mặt úp sát xuống đất, cho đến khi nghe nàng
công chúa bảo:

- Hãy đứng lên, chàng trai, hãy để chúng ta được nhìn rõ mặt anh với nào!

Tôi vâng lời nàng. Thế là tất cả đám đàn bà con gái có mặt ở đấy đều nhìn

thấy cái đầu trọc nhem nhuốc của tôi, hay đúng hơn là cái bong bóng phủ kín
mái tóc, cho dù đã biết trước họ đều phá ra cười sằng sặc, vẫn làm tôi mất
luôn chút ít tự tin mà bà quản mẫu vừa đưa lại cho khi ngỏ lời nhắc tôi dâng
hoa. Và tất cả mọi người cứ thế cười ngặt nghẽo không thôi.

Khi mọi người cười chán chê, công chúa sai người đưa cho tôi cây đàn tì

bà, rồi truyền cho tôi hãy vừa hát vừa đàn:

- Hôm qua anh đã làm phụ vương ta thích thú. Ta không sao tin anh có thể

vừa hát vừa đàn tì bà tuyệt diệu như lời người nói.

Thế là tôi so dây, rồi vừa tự đệm đàn vừa cất tiếng hát một điệu uzzal

[49]

mấy vần thơ Ba Tư cổ:

Ôi, thế là thôi, cái chết của anh không sao tránh khỏi được nữa rồi
Anh sẽ chết sau khi anh nhìn thấy nét tiên sa
Anh sẽ chết vì đớn đau nếu không được nàng đoái tưởng
Anh vẫn sẽ bỏ mình vì quá hạnh phúc nếu được nàng đoái thương
.

Chẳng khó khăn gì không hiểu ý tứ bài ca tôi vừa hát, và đáng ra lại có

thêm một dịp nữa để mọi người cất tiếng cười chế nhạo, nhưng lần này
không ai cười. Thay vì cười nhạo là những tràng vỗ tay khen ngợi. Đúng ra
vì công chúa là người vỗ tay đầu tiên, cho nên thật khó hiểu ý nghĩa thật
tràng vỗ tay của mọi người vừa rồi dành cho ai. Nhưng, một cung nữ khác đã
nhấc chiếc đàn tì bà ra khỏi tay tôi, đặt vào đấy một chiếc trống con, rồi lần
lượt tiếp theo là cây sáo trúc, chiếc đàn hạc, cây thất huyền cầm. Tôi đều
biểu diễn xuất sắc các nhạc cụ ấy khiến mọi người lại nồng nhiệt vỗ tay khen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.