NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 568

- Xin công chúa chớ vội lo âu! Vị trưởng giáo đền thờ thần Kesaya lẽ nào

chịu thất bại trước một mụ phù thủy? Cho dù có trải qua hiểm nguy to lớn
đấy, rồi thầy sẽ thành công.

Quả nhiên, sau một tiếng đồng hồ, vị trưởng giáo quay trở lại, vừa cười

vừa nói:

- Ơn Thượng đế tối cao, mụ phù thủy Mêrepza không còn có thể làm hại

chúng ta nữa. Chốn lạc thú này, mà phép ma của mụ đã biến thành một nơi
chết chóc, nay trở thành chốn nghỉ ngơi tuyệt vời của chúng ta.

Nhưng đã đến lúc, thưa công chúa xinh tươi, công chúa cần rõ tôi là ai.

Công chúa chớ cho tôi là tu sĩ, trưởng giáo đền thờ thần Kesaya thiêng liêng
ở kinh đô nước Casơmia nữa, xin hãy coi tôi là người bạn tâm phúc của
hoàng tử nước Ba Tư. Tôi sẽ kể tóm tắt công chúa nghe chuyện của hoàng tử
ấy và của tôi, sau đấy chúng ta sẽ vào trong dinh cơ của mụ Mêrepza. Ở đấy
công chúa sẽ được đón tiếp trọng thị đúng với địa vị của bà, và chúng ta sẽ
còn nhìn thấy nhiều điều kỳ thú đáng ngạc nhiên nữa.

Thưa công chúa, nhà vua vĩ đại hiện đang trị vì toàn bộ nước Ba Tư rộng

lớn, mà kinh thành đóng ở Sira, có một hoàng tử duy nhất là người sẽ kế vị
vua sau này, tên chàng là Farucsat.

[62]

Đấy là một chàng trai tài đức vẹn

toàn. Một hôm hoàng tử tự nhiên đổ bệnh. Nhà vua vốn vô cùng yêu quý con
trai, hết sức lo âu. Vua cho vời nhiều vị lương y tài giỏi nhất kinh thành đến
thăm bệnh. Họ đều quả quyết bệnh của hoàng tử là như vậy, chỉ có chàng
mới hiểu rõ căn nguyên. Vua thúc ép hoàng tử, nhưng chàng không chịu hé
răng. Vua liền cho gọi tôi đến và phán:

- Anh Ximoc à, ta biết con trai ta chẳng có điều gì giấu anh. Anh hãy cố

tìm hiểu căn nguyên do đâu con ta ốm, rồi trình lại cho ta nghe đúng sự thật,
chớ có ngại ngần chi!

- Tâu bệ hạ, – tôi đáp – hoàng tử đổ bệnh và ngày càng nặng bởi chàng cứ

khư khư không chịu hé răng cho ai biết do đâu lâm bệnh. Tôi là người xưa
nay hết sức quan tâm đến sự an khang của hoàng tử, lẽ nào sau khi dò hỏi
được căn nguyên, tôi dám không tâu bệ hạ rõ ngay tức khắc.

- Vậy anh hãy vào trò chuyện ngay với hoàng tử, – nhà vua nói – ta nôn

nóng đợi anh trở lại đây.

Tôi vội chạy vào cung riêng của hoàng tử. Trông thấy tôi, chàng lộ vẻ

mừng vui, và ngỏ lời trách móc:

- Anh bạn thân mến của ta ơi, ta rất phàn nàn về anh. Từ ngày ta lâm bệnh,

chẳng nhìn thấy anh đâu, sao anh chậm đến thăm ta vậy? Ta đã tiếp cả ngàn
vị khách đến thăm hỏi tới mức chán chường, chỉ có chuyện trò với anh ta
mới cảm thấy dễ chịu phần nào trong lúc đau yếu này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.