NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 399

NGÀY THỨ MỘT TRĂM NĂM MƯƠI CHÍN

Tôi vội nói, nàng sẽ xúc phạm tôi lắm lắm nếu cứ nghi ngờ tôi lãnh đạm.

Tôi tiếp tục phân trần với những lời lẽ dịu dàng, mê say nhất. Tuy nhiên
không thể không nói thật, trong lòng tôi lúc này đang có chút lo âu. Tôi thuật
cho nàng rõ, khi vừa đặt chân đến kinh thành Xêrenđip, tôi đã được người
bạn hàng của phụ thân tôi đón tiếp thân tình như thế nào. Tôi nghĩ lúc này
chắc ngài Habib đang lo lắng không hiểu tôi đi đâu suốt cả ngày, và đêm nay
nếu tôi không trở về nhà, hẳn ngài còn lo lắng băn khoăn hơn.

Tiểu thư Canzat tin lời. Nàng chia sẻ với tôi sự cần thiết phải làm cho ngài

Habib yên tâm. Song nàng dứt khoát không để cho tôi tự mình quay về thưa
với ông ấy, cho dù tôi không tiếc lời thề thốt rồi sẽ trở lại đây ngay tức khắc.
Nàng e ông Habib vốn là người thận trọng, sẽ ngăn cản không cho tôi tự do
chạy theo tiếng nói của trái tim. Nàng chỉ đồng ý cho tôi báo tin bằng thư.
Đã thế nàng lại cấm không được kể ra một chi tiết nào về những chuyện đã
xảy ra với tôi trong ngày, càng không được nói rõ lúc này tôi đang ở đâu.
Nàng nghi ngại tới mức muốn đọc từng câu cho tôi viết bức thư. Vì vậy,
trong thư gửi ngài Habib, tôi chỉ nói có một công việc cực kỳ quan trọng
buộc tôi phải hoãn chuyến khởi hành ngày mai, và tôi xin phép vắng mặt ít
hôm nữa mới trở về nhà, xin ông chớ sốt ruột về chuyện ấy.

Sau khi cho người mang bức thư của tôi gửi ông Habib, và yên tâm về

việc tôi đã hoãn chuyến đi, nàng dẫn tôi đi xem tất cả mọi nơi trong dinh cơ
của nàng. Đâu đâu cũng nhìn thấy vẻ huy hoàng tráng lệ, thật xứng đáng
dinh một quan tể tướng đầu triều.

Sắp đến giờ đi nghỉ, tiểu thư thân hành dẫn tôi đến gian phòng dành riêng

cho tôi, đây không phải là phòng ít sang trọng nhất trong dinh cơ này. Nàng
để tôi lại đấy và lui ra. Tiểu thư vừa quay gót, đã thấy nhiều người giúp việc
bước vào, ai cũng xăm xắm lo hầu hạ tôi sao cho chu đáo. Họ mang đến cho
tôi bộ đồ ngủ thật sạch sẽ, thật lịch sự rồi giúp tôi lên giường nghỉ.

Khi chỉ còn lại một mình, tôi lan man suy nghĩ về tình huống của mình

hiện nay, và bâng khuâng tự hỏi: “Những chuyện này rồi sẽ đưa ta đi đến
đâu? Đối với ta, đây quả là một duyên số sáng ngời. Ôi cơ ngơi mới sang
trọng mới giàu có làm sao! Có nên mơ ước chăng rồi ta sẽ làm chủ nó cùng
một giai nhân xinh đẹp dường kia? Không đâu, không phải thế đâu, hỡi
Abunphauari, tất cả những cảnh ấy người ấy đâu có để dành riêng cho anh!
Chớ vội mừng. Số phận thường chăng ra những cạm bẫy, hoặc là rồi tất cả sẽ
tan biến đi giống như trong một cơn mộng, mọi tráng lệ huy hoàng làm cho
anh say sưa rốt cuộc chỉ có trong giấc mơ.”

Những suy tư trên làm tôi thật sự băn khoăn. Nhưng rồi tôi lại tự trách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.