Thấy đêm đến, tôi ngỏ ý muốn cáo từ. Tiểu thư Canzat nói với thái độ
không bằng lòng:
- Sao chàng lại vội nghĩ tới chuyện từ giã chúng em? Chàng vừa ngỏ ý sẽ
không làm điều gì trái ý em, nên em hoàn toàn không chờ đợi vội nghe lời
tạm biệt. Vậy ra sự đón tiếp ân cần của chúng em không đủ làm chàng thôi
nghĩ tới chuyện vội ra về nữa sao? Đối với một người đàn ông vừa ngỏ ý
mình đang say đắm, sự nôn nóng của chàng thật đáng lạ. Mọi người tình
nhân đều chờ đợi đêm đến, riêng chàng lại sợ ban đêm.
- Thưa tiểu thư, nàng chưa thấu hết nỗi lòng của kẻ này. – Tôi vội thanh
minh. – Nàng trách tôi chưa cảm kích về sự đón tiếp nhiệt thành, thật ra đó
lại là điều làm êm ái lòng tôi nhất. Chẳng là tôi sợ mình quá lạm dụng lòng
tốt của tiểu thư. Đáng ra nàng không nên trách tôi, ngược lại nàng hãy
thương hại tôi đã phải khó khăn biết bao nhiêu mới thốt ra được lời xin cáo
biệt.
- Chàng không nên cầu xin sự thương hại, lẽ ra chàng phải tự hiểu. Lẽ nào
chàng buộc một người con gái phải thốt ra điều ấy?
- Ồ, vậy là nàng đồng ý cho phép tôi lưu lại trong dinh cơ của nàng đêm
nay?
- Sau những điều tôi vừa nói, chàng muốn tin sao thì tùy. Tôi cảm thấy
cách xử sự của chàng quá ư lãnh đạm, dường như chưa thể hiện đúng những
tình cảm nồng nhiệt trong tâm can chàng.