mình, sao quá lo xa vô căn cứ. Tiểu thư Canzat đánh lừa tôi phỏng có lợi ích
gì cho nàng. Tôi không nên ngờ vực tấm lòng nhân hậu ấy. Bộ dạng mọi gia
nhân nam cũng như nữ trong nhà này đều tỏ ra rất nghiêm túc rất tự nhiên
trước việc này, và tôi nhiều lần quả có nhìn thấy qua ánh mắt nàng tình yêu
say đắm. Như thế đấy, khi lo âu khi tin tưởng, suốt đêm lòng tôi như con
thuyền chao đảo giữa hai cơn gió mạnh thổi ngược chiều. Suốt đêm hôm ấy,
tôi không sao chợp mắt.
Cho đến khi trời sáng hẳn, tôi vẫn cứ trằn trọc lan man với những suy tư
của mình. Mặt trời rọi vào phòng, càng làm bật rõ hơn sự sang trọng của đồ
đạc bên trong. Choáng ngợp trước cảnh tượng ấy, tôi cứ ngỡ như đây là một
tòa lâu đài trong thần thoại. Tôi vừa đứng lên, những người hầu hôm qua
giúp việc tôi, nghe tiếng bước chân đi lại trong phòng, đã bước vào mang
theo nhiều bộ áo khác thật sang cho tôi thay. Tôi chọn một chiếc áo dài màu
xanh lá cây có thêu hoa văn trang nhã bằng kim tuyến.
Tôi vừa thay trang phục xong, nàng Canzat được người nhà báo, tôi đã có
thể tiếp khách được rồi, liền bước vào phòng, hỏi tôi đêm qua có được yên
giấc không. Tôi đáp suốt đêm tôi chỉ mong cho trời chóng sáng để được gặp
lại nàng. Nàng mỉm cười nói, bản thân nàng cũng chẳng mấy khác cho nên
tin lời tôi vừa thốt ra là chân thành.