NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 420

những ngôi nhà đẹp nhất thành phố Surat này. Người gác cổng vừa mở cái
cổng thông ra đường, tôi đã nhìn thấy ở chính giữa sân hai bồn hoa nở rộ các
loại hoa tươi, ở giữa hai bồn là một lối đi đắp bằng vữa rắn trông đẹp tựa đá
hoa. Theo lối đi ấy, vào ngôi nhà tiền sảnh. Thật ra đồ đạc trong nhà không
phải tất cả đều thếp vàng dát bạc, song nhìn rất trang nhã. Thảm trải nhà
cũng như bàn ghế chỉ bọc bằng vải in hoa, song các gian phòng đều trang
hoàng ưa mắt. Các loại vải hoa ấy, nói cho đúng, rất đẹp và thẩm mỹ cao,
đều được sản xuất tận Maxulipatan hoặc các thị trấn vùng duyên hải
Coromanđen.

Thoạt tiên, ông già ép tôi xuống tắm cùng ông trong một cái ao rộng,

thành xây bằng đá khá đẹp. Nước trong suốt và mát lạnh. Ông vẫn tắm nước
ao này, vừa cho mát người vừa để thực hiện một nghi thức hằng ngày trong
đạo giáo của ông. Tắm xong, người nhà giúp lau người và mang áo quần
sạch đến cho chúng tôi thay. Tiếp đấy chúng tôi sang một căn phòng khác.
Ông già và tôi cùng dùng bữa, có nhiều món thịt đựng trong các đĩa bằng sứ
Trung Hoa và đĩa sơn mài Nhật Bản. Các món ăn dùng nhiều gia vị đắt tiền:
nhục đậu khấu vùng eo biển Malacca, đinh hương vùng Macassa, quế thơm
đảo Xêrenđip… Sau khi ăn uống thả giàn, chúng tôi dùng rượu cất từ quả cọ,
gọi là tary, ngon tuyệt vời.

Sau bữa ăn, ông già nói với tôi:

- Giờ ta có một điều tâm sự ngỏ riêng với anh, để anh thấy ta quý anh tới

mức nào. Mười lăm ngày nữa ta sẽ cho tàu rời cảng, đến một hòn đảo nhỏ
năm nào ta cũng tới đó. Trên hòn đảo hoang vu ấy, không có người ở vì lắm
thú dữ, có chừng hai trăm cái giếng sâu. Trong các giếng ấy chứa nhiều ngọc
trai to một cách dị thường. Chỉ có mình ta biết điều đó thôi. Xưa kia có một
vị thuyền trưởng, ta từng làm nô lệ cho ông, chỉ cho ta biết cách sao đến
được chỗ ấy an toàn, bất chấp vô vàn hổ dữ dường như sinh ra để giữ gìn các
giếng ngọc ấy.

- Đúng là ngài thuyền trưởng đã làm rất đúng khi bày cho cụ cách thức, –

tôi ngắt lời ông già – bởi loài hổ dữ có bao giờ để yên cho người lạ đến gần
nơi sinh sống của chúng mà lấy ngọc.

- Dễ thôi. – Ông đáp. – Thật ra rất dễ xua hổ báo chạy đi. Chúng ta cứ đốt

đuốc cho sáng và cầm đuốc lên đảo vào ban đêm. Hổ báo vốn sợ lửa, thấy
ánh sáng chúng chạy trốn mất tăm.

Vậy anh và ta sẽ cùng nhau đi lấy thật nhiều ngọc trai ở các giếng ấy đưa

về, mang ra các thành phố bán. Tất cả số tiền bán ngọc trai, cộng với một gia
sản khá to ta để lại, anh sẽ là người thừa hưởng sau khi ta qua đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.