NGÀY THỨ CHÍN TRĂM SÁU MƯƠI MỐT
Ông già thấy hai cô gái bắt mắt. Ông cố dịu lời hỏi:
- Các cô đi đâu vậy, hỡi hai bé gái xinh tươi?
- Chúng cháu đi vào thành phố Maxulipatan. – Cô chị đáp.
- Tôi có thể hỏi, mong các cô chớ lấy thế phiền lòng, hai cô làm nghề
nghiệp gì? Hai cô có gì cần được giúp đỡ hay không?
- Thưa ngài, – cô Fatim đáp – hỡi ôi, chúng cháu chỉ là những người nhà
quê và là những đứa con côi cút. Mẹ chúng cháu không may gặp nạn vừa
mới mất hôm qua.
Cô nói mà không cầm được nước mắt. Ông già đáp:
- Ta tiếc không được gặp mẹ hai cô trước khi bà qua đời. Nếu gặp, ta đã
bày cho bà một bài thuốc có thể chữa khỏi rắn cắn, hết nọc độc nội trong hai
ngày. Các con ơi, ta rất xúc động trước nỗi buồn của hai con. Nếu hai con tin
cậy vào ta, đồng ý để ta chăm nom cuộc đời cho các con, thì các con có thể
coi ta như một người bố đẻ.
Ông chăm chăm nhìn cô Cađi và nói tiếp:
- Nhất là cô bé này. Không hiểu sao trong lòng ta cảm thấy thương yêu cô
bé đến thế. Nếu hai cô đồng ý đi theo ta, ta hứa sẽ tạo cho các cô một cuộc
sống giàu sang hơn thân phận các cô hiện nay nhiều. Rồi đây hai cô sẽ cảm
tạ vận may đã xui khiến được gặp ta trên đường.
Nói xong, ông già lo lắng chờ đợi câu trả lời. Ông lo lắng là phải, bởi tuổi
tác và bộ dạng lụ khụ của ông chẳng có gì hấp dẫn đối với hai cô gái trẻ,
mong gì lời đề nghị của ông được chấp thuận. Tuy nhiên, cho dù cảm thấy
không vui, cô Fatim đủ trí khôn để nhận ra, trong tình cảnh quẫn bách của
hai chị em hiện nay, việc ông già nêu lên thật không đáng quan tâm lắm.
Ông già nhận thấy cô gái có vẻ lo âu và lưỡng lự, liền nói tiếp:
- Con gái ơi, nếu con suy nghĩ kỹ về những hiểm nguy hai chị em sống
thui thủi ở một nơi hẻo lánh xa dân cư thế này, hẳn con sẽ không còn lưỡng
lự. Chẳng nơi nương tựa, các con nghĩ rồi đây các con thân cô thế cô, có thể
tránh được mọi cạm bẫy độc ác và tinh ranh bọn người xấu vẫn chăng ra để
làm hại sự ngây thơ của các con sao? Cho dù các con đủ đức hạnh để không
nghe những lời quyến rũ đường mật, làm sao các con có thể chống chọi mọi
xúc phạm và tội ác của bọn họ cơ chứ? Các con chẳng có gì phải lo sợ khi về
sống với một người như ta. Tuổi tác ta già nua thế này, các con chẳng có gì
phải ngại ngùng, mặt khác nhờ cao tuổi ta lại có kinh nghiệm giúp các con
chống đỡ khi có người mưu đồ làm điều xằng. Các con hãy bỏ công việc
nặng nhọc đang làm ấy đi, chẳng đủ sống qua ngày đâu. Về nhà với ta,