kinh thành nước Casơmia, đâu đâu dân chúng cũng chỉ bàn luận về đức độ
cao siêu của vị trưởng giáo mà thôi.
Công chúa Farucna hay tin ấy, muốn tự mình được gặp và chuyện trò
cùng vị tu sĩ. Nàng mang theo một đoàn tùy tùng lớn gồm nhiều cung nhân
và hoạn nô, thân hành đến đền thờ Kesaya xin yết kiến vị trưởng giáo, nhưng
được trả lời cấm công chúa không được vào đền. Chạm lòng tự ái, công chúa
về gặp vua cha phàn nàn. Nhà vua muốn biết rõ nguyên nhân tại sao. Vua
thân hành đến đền, hỏi vị trưởng giáo sao gây trở ngại, không cho phép công
chúa được vào yết kiến. Tu sĩ đáp:
- Tâu bệ hạ, nguyên nhân tại công chúa không chịu vâng theo ý chí Đấng
tối cao. Công chúa ghét bỏ đàn ông, coi đàn ông toàn là kẻ thù của mình, và
suốt ngày công chúa ăn không ngồi rồi. Trừ phi công chúa thay đổi tính tình,
nếu không thần Kesaya vẫn cấm không cho tôi được gặp bà. Nhưng – tu sĩ
nói tiếp – nếu công chúa sửa chữa lỗi lầm, thì tôi nguyện mang hết sức mình
giúp mọi việc khi nào bà cần đến tôi.
Nhà vua chẳng biết đáp thế nào, quay trở về cung.
Mấy ngày sau, vua Tugrun-Bây lại đến thăm vị trưởng giáo. Ông nói với
vua:
- Cuối cùng, tôi đã được thần Kesaya cho phép tiếp kiến công chúa. Tôi
muốn giúp công chúa một lời nguyện, may ra giúp bà nhìn thấy con đường
chính đạo chăng.
Nhà vua mừng rỡ trở về báo tin vui cho công chúa. Ngay hôm sau đó,
công chúa thân đến đền thờ, xin gặp vị trưởng giáo. Người gác đền mời công
chúa vào, mời đến một gian phòng rộng, xin công chúa hãy vui lòng chờ cho
chốc lát.
Trên tường gian phòng ấy có ba bức tranh, bức nào cũng vẽ một con hươu
cái bị sa bẫy và một con hươu đực cố tìm cách giúp con cái thoát ra. Một bức
khác, ở một chỗ riêng biệt, vẽ một con hươu đực mắc bẫy trong khi con
hươu cái chỉ đứng giương mắt nhìn. Công chúa ngắm các bức tranh, và ngạc
nhiên thốt lên:
- Trời đất! Ta nhìn thấy gì thế này? Hoàn toàn trái ngược những điều ta
thấy trong cơn mộng. Ở đây ba con hươu đực đều tìm hết mọi cách cứu ba
con hươu cái, trong khi một con cái lại đứng nhìn con đực lúng túng mắc
trong bẫy. Ồ, phải chăng từ trước tới nay ta đã nhầm khi xét đoán những
người đàn ông? Dường như họ là những người trọng nghĩa hơn ta tưởng. Ta
rất tiếc sao lâu nay mình bất công với họ đến vậy!
Trong khi công chúa đang trầm ngâm suy tưởng, thì vị trưởng giáo đạo
mạo bước vào. Công chúa định quỳ lạy, nhưng ông kịp đỡ nàng đứng lên,