NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 902

lệnh vua đã chực sẵn ở đấy, ngăn không để chàng xuống ngựa và phò chàng
đến tận điện thiết triều, tới đây mới giúp chàng hạ mã. Alátđanh muốn cưỡng
lại, nhưng không thể được. Trong lúc ấy quân cấm vệ đã dàn thành hàng đôi
trước điện. Thị vệ trưởng mời Alátđanh đứng sang bên phải, rồi mời chàng
đi giữa hai hàng quân và rước chàng đến tận ngai vàng.

Trông thấy Alátđanh, hoàng đế ngạc nhiên về trang phục đắt tiền và đẹp

đẽ của chàng, đến bản thân vua cũng chưa bao giờ ăn vận sang như vậy.
Nhưng sự ngạc nhiên ấy vẫn chưa bằng sự kinh ngạc về vẻ mặt khôi ngô,
tầm vóc cân đối và phong thái cao sang mà vua không hề chờ đợi, nó khác
hẳn địa vị hèn kém của bà mẹ mỗi lần đến ra mắt trước ngai vàng. Tuy lạ
lùng và kinh ngạc, vua vẫn đứng lên và xuống khỏi ngai vàng mấy bước khá
nhanh để kịp đỡ không cho Alátđanh phủ phục, rồi ôm hôn chàng vô cùng
thắm thiết. Sau nghi thức ấy, Alátđanh còn muốn quỳ lạy, song hoàng đế đã
cầm tay, buộc chàng bước lên và đặt chàng ngồi vào giữa vua và tể tướng.

Lúc bấy giờ Alátđanh mới cất lời:

- Muôn tâu bệ hạ, kẻ hèn mọn này được hưởng những vinh dự vừa rồi là

bởi lòng nhân từ và ý cao cả của bệ hạ muốn như vậy, song xin phép cho tôi
được tâu là tôi sinh ra vốn là thần dân của bệ hạ. Tôi biết rõ địa vị cao sang
và uy danh vinh hiển của Người, thật là một trời một vực so với sự xuất thân
hèn mọn của tôi. Nếu có một điểm nào khiến cho tôi được nghênh tiếp nồng
hậu như thế này, xin thú thật ấy chính là do tính táo bạo và sự tình cờ khi tôi
mạo muội ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên, và dâng tất cả tình cảm, ước vọng
của mình lên công chúa thiêng liêng, người đã làm cho tôi thầm mong trộm
nhớ. Xin bệ hạ hãy tha thứ cho kẻ bạo gan này, song tôi không thể nào che
giấu là tôi sẽ chết vì đau khổ nếu không còn được có niềm hy vọng là ước
mơ của mình sẽ thành hiện thực.

- Con của ta ơi, – hoàng đế ôm hôn chàng một lần nữa và đáp, – con sẽ

làm cho ta buồn, nếu con đã có một khoảnh khắc nào nghi ngờ ta thất tín.
Cuộc sống của con đối với ta từ nay quá quý báu, ta không để con chết mà
không cho con môn thuốc chữa thuộc quyền hạn của ta. Được trông thấy con
và nghe con nói, ta còn thú hơn tất cả mọi kho tàng của ta và của con gộp lại.

Dứt lời, vua đưa tay ra hiệu. Thế là vang lên tiếng sáo đàn. Ngay lúc đó

hoàng đế dẫn Alátđanh bước sang một phòng khách tráng lệ đã bày sẵn một
bữa tiệc linh đình. Hoàng đế ngồi tiếp riêng Alátđanh. Tể tướng và các đại
thần trong triều, tùy theo phẩm trật của mình, phân ngôi theo hầu trong suốt
bữa tiệc. Hoàng đế mắt không rời khỏi Alátđanh mà càng nhìn vua càng ưa
thích. Vua đàm đạo với chàng về nhiều chuyện khác nhau. Alátđanh đối đáp
rất khôn ngoan và thông thạo, làm cho hoàng đế càng tin chắc những ấn
tượng tốt đẹp đầu tiên của mình đối với chàng là đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.