NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 954

gặp gỡ ta. Nhưng, ta chưa biết được điều huyền diệu có thể làm cho mắt mày
sáng trở lại. Hãy cầu xin Thượng đế, chỉ có Thượng đế là Người đã ban cho
mày những của cải mày không đáng được hưởng, và Người đã lấy lại. Rồi
Người sẽ qua bàn tay của ta mà giao lại cho những ai không quá ngu muội
như mày.

Tu sĩ không nói thêm với tôi nữa, và tôi cũng chẳng có gì để đáp lại. Ông

ta để tôi lại một mình, hoang mang và đau khổ không thể nào tả nổi. Sau khi
lùa đàn lạc đà tám mươi con của tôi lại, ông đuổi chúng đi tiếp về Banxôra.

Tôi van ông ta chớ có bỏ tôi đi trong tình trạng thảm thương ấy, và ít ra

cũng giúp cho tôi đến khi gặp đoàn lữ hành đầu tiên. Nhưng tai ông ta như
điếc trước những khẩn cầu và kêu khóc của tôi. Thế là mất đôi mắt và mất tất
cả những gì tôi có trên đời. Có lẽ tôi đã chết vì buồn và vì đói, nếu ngày hôm
sau không có một đoàn lữ hành từ Banxôra trở lại, rủ lòng thương, nhận
mang tôi trở về Bátđa.

Từ một địa vị có thể sánh vai cùng các ông hoàng, nếu không phải bằng

sức mạnh và quyền uy, thì ít ra cũng bằng của cải và sự huy hoàng, bỗng
chốc trở thành trắng tay và phải đi ăn mày. Thế là tôi buộc phải hành khất
như tôi vẫn làm từ bấy đến nay. Nhưng, để đền tội trước Thượng đế, đồng
thời tôi tự đặt ra hình phạt là cầu xin bất cứ người nào đã có lòng thương mà
bố thí, thì hãy đánh cho một cái tát.

Tâu Đấng thống lĩnh các tín đồ, đó là căn nguyên hôm qua đã làm cho

Người lấy làm lạ và khiến Người bất bình, một lần nữa, cúi xin Người tha
thứ cho. Với tư cách là kẻ nô lệ của Người, xin Người cho phép tôi được tiếp
tục chịu hình phạt mà tôi đáng phải chịu. Nếu Người hạ cố phán xét hình
phạt mà tôi tự đặt ra cho mình, tôi tin rằng Người thấy nó còn quá nhẹ, còn
thấp hơn nhiều so với tội lỗi của tôi.

Khi người mù thuật lại xong câu chuyện của lão, hoàng đế phán:

- Baba Apđanla, tội của lão to thật đấy, nhưng Thượng đế đã cho lão thấy

ra tội và tự mình chịu hình phạt trước mắt mọi người cho đến bây giờ. Thế là
đủ. Từ nay trở đi, lão phải tự xử phạt lấy mình, phải luôn luôn cầu xin
Thượng đế tha tội cho. Và để cho lão yên tâm sám hối, từ nay ta sẽ bố thí
cho lão mỗi ngày bốn đrasmơ bạc bằng tiền riêng của ta, mà tể tướng đây sẽ
giao cho. Như vậy, lão chớ vội về ngay, mà hẵng chờ để tể tướng thực hiện
mệnh lệnh.

Nghe lời hoàng đế phán, Baba Apđanla quỳ lạy Người, rồi đứng lên tạ ơn

và cầu chúc nhà vua hạnh phúc và phồn vinh.

Hài lòng với câu chuyện của Baba Apđanla và tu sĩ, hoàng đế quay sang

chàng trai trẻ đã hành hạ con ngựa cái, hỏi chàng tên họ là gì, như từng hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.