NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 953

đáy muốn được ngắm nghía thỏa thích tất cả các kho báu trên thế gian, và sẽ
còn được hưởng như vậy mỗi lần mình cần, khiến cho tôi gác ngoài tai mọi
lời khuyên can của ông ta. Mà điều ấy lại quá đúng sự thật, như sau này tôi
đau đớn nhận ra.

Vốn sẵn định kiến tôi còn đi tới chỗ cho rằng, nếu chất cao này bôi lên

mắt trái có đặc tính cho anh nhìn thấy được một kho tàng trên thế giới, thì
bôi lên mắt phải, biết đâu nó chẳng cho phép ta được sở hữu tất cả các kho
tàng ấy. Vì nghĩ như vậy, tôi một mực thôi thúc tu sĩ hãy bôi lên mắt phải,
nhưng ông ta cứ khăng khăng từ chối.

- Người anh em ạ, – tu sĩ nói – sau khi làm giúp anh một việc lợi ích lớn

như vừa rồi, tôi không thể nào đang tâm làm cho anh một điều tệ hại dường
ấy. Anh hãy suy nghĩ xem, có điều bất hạnh nào lớn hơn là bị mù lòa. Xin
anh chớ ép tôi phải làm cho anh một việc mà rồi anh sẽ hối hận suốt đời.

Tôi cứng đầu cứng cổ cho tới cùng.

- Thưa anh, – tôi nói với ông ta một cách cứng rắn -xin anh chớ nên suy

nghĩ về tất cả những khó khăn mà tôi có thể sẽ gặp, như anh vừa nói với tôi.
Cho đến bây giờ anh đã hào hiệp thỏa mãn tất cả những gì tôi xin, anh lại
muốn để tôi chia tay anh mà không hài lòng vì một điều nhỏ nhặt thế sao?
Nhân danh Thượng đế, xin anh hãy ban cho tôi một ân huệ cuối cùng. Dù
cho việc gì xảy ra chăng nữa, tôi cũng sẽ không trách anh, mọi lỗi lầm chỉ có
tôi gánh chịu tất.

Tu sĩ tìm đủ mọi cách thoái thác, nhưng thấy tôi sắp giở trò thô bạo, ông

nói:

- Anh đã nhất quyết như vậy, thôi thì đành phải chiều lòng anh.

Thế là ông ta lấy thứ cao tai hại ấy bôi lên mắt phải mà tôi vẫn nhắm.

Nhưng hỡi ôi! Khi tôi mở mắt ra thì cả hai con mắt đều chỉ thấy có bóng đen
dày đặc. Tôi đã trở nên mù lòa như bệ hạ thấy đấy.

- Chao ôi! Lão tu sĩ khốn nạn! – Lúc ấy tôi thét lên -Điều anh nói trước

với ta quả là đúng sự thật! Hỡi sự tò mò tai hại, hỡi lòng tham không đáy,
chúng mi đã xô ta xuống vực thẳm bất hạnh đến thế nào? – Tôi nói thế. Bây
giờ tôi biết rằng tự mình đâm xuống vực rồi, nhưng thưa ông anh thân mến,
– tôi lại nói cùng tu sĩ – anh vốn bác ái và tốt bụng biết bao, sau bấy nhiêu
điều kỳ diệu anh cho tôi rõ, chẳng nhẽ anh không có cách gì làm cho tôi sáng
mắt trở lại ư?

- Đố khốn nạn! – Tu sĩ đáp lời tôi. – Mày không tránh khỏi tai họa, đó

không phải tại ta. Mày có được những gì mày đáng hưởng, chính sự mù lòa
của tâm hồn đã dẫn tới sự mù lòa của thể xác mày. Đúng là ta có biết được
lắm sự huyền bí, mày đã có thể thấy được điều đó qua thời gian ngắn ngủi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.