NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 2 - Trang 162

đem chuyện và lời cha ngày trước thử hỏi hai gia nô thân cận là Yết
Kiêu và Dã Tượng. Cả hai đều khẳng khái can ngay:

- Việc ấy làm dẫu thành, giàu sang quyền thế một đời thật,

nhưng tiếng xấu còn để mãi đến nghìn thu... Chúng tôi thề chết
già làm đầy tớ, còn hơn làm quan không trung hiếu.

Trần Quốc Tuấn cảm động ứa nước mắt, cho là phải. Một lần

khác, ông đem chuyện của cha căn dặn kể cho người con lớn của mình
là Hưng Vũ Vương Quốc Hiến nghe và ướm hỏi:

- Người xưa làm nên giàu, muốn có cả thiên hạ để truyền cho con

cháu. Ý con nghĩ sao?

Quốc Hiến thẳng thắn thưa luôn:

- Giả thử đối với họ hàng khác thì việc ấy còn không nên, huống

chi là chỗ cùng họ!

Trần Quốc Tuấn gật đầu khen con biết nghĩ.

Một bữa khác nữa, ông lại đem chuyện thử lòng người con thứ ba là

Hưng Nhượng Vương Quốc Tảng. Quốc Tảng tỏ ý tán thành lời trối
trăng của ông nội và viện dẫn thêm:

- Tống Thái tổ chỉ là một lão nhà quê, vậy mà biết nắm lấy thời

cơ, dấy lên để có thiên hạ!

Quốc Tảng vừa dứt lời, Trần Quốc Tuấn đùng đùng nổi giận,

tuốt gươm chỉ mặt con vạch tội:

- Xưa nay kẻ bề tôi làm loạn là do đứa con bất hiếu mà ra.

Nói xong, ông vung gươm định chém chết Quốc Tảng, nhưng

Quốc Hiến khóc lóc cố van xin cha tha tội cho em. Quốc Tảng mới
không bị ông giết. Biết con hư, ham danh vọng địa vị, sợ để ở gần sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.