NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 3 - Trang 107

Năm năm nhăm tuổi, Lương Thế Vinh xin về chí sĩ. Vốn là

người thích cảnh tình nơi thôn dã, Trạng đang ngồi nghỉ chân trong
quán nước bên đường thì một đoàn người rước quan huyện hạt ấy đi
qua. Mọi người sợ phải khiêng võng đều bấm nhau trốn hết.
Trạng Vinh không biết lệ ấy cứ điềm nhiên ngồi lại. Quan huyện
liền sai lính bắt Trạng ra khiêng võng. Trạng cũng ghé vai khiêng.
Được một thôi đường dài, nhân có người quen qua đường. Trạng gọi
lại và lớn tiếng nhờ nhắn về:

- Gọi họ học trò tôi là Thám hoa Vân Cát ra khiêng võng hầu

quan huyện thay thầy!

Viên quan huyện nghe vậy thì giật mình, chỉ kịp kêu lên:

- Chết chết, quan Trạng Lương Thế Vinh!

Đoạn hốt hoảng tụt khỏi võng xuống đất, quỳ lạy xin tạ tội.

Lương Thế Vinh nhẹ nhàng lấy lời răn dạy và bắt viên quan huyện
từ nay phải chừa thói hách dịch với dân, rồi cho đi.

Khi Trạng Vinh còn làm quan trong triều, một lần sứ nhà Minh

là Chu Hy sang ta. Thánh Tông sai Trạng ra tiếp. Hy nghe đồn
nước Nam có ông Trạng nguyên đã nổi tiếng trong nghề văn
chương, âm nhạc

(6)

, mà còn tinh thông cả toán học nên mới hỏi Vinh:

- Có phải ông làm sách Đại thành toán pháp, định các thước đo

ruộng tính đất, chế ra bàn tính của nước Nam đó không?

Trạng đáp:

- Dạ, phải.

Nhân thấy con voi to lắm đang kéo gỗ ở sông lên, Chu Hy liền

bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.