NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 3 - Trang 139

- Ta có người bạn tên Trương Văn Hạnh, là bậc đại thần trong

triều. Vừa rồi, gian thần Trương Phúc Loan lấn lướt tự ý phế
lập

(35)

, chém giết người trung, dùng kẻ xu nịnh, quyền thế trùm

lấp cả chúa. Lại tự xưng là “quốc phó”, quyết đoán hết mọi việc,
mặc sức vơ vét, lính tráng mỗi năm phải nộp năm gánh dây mây nặng
mới đủ cho Loan xâu tiền. Vàng bạc, châu báu… nhiều vô kể, mỗi
khi đem phơi sáng rực đầy sân. Bạn ta giận lắm mới cùng các trung
thần dâng biểu vạch tội. Loan biết chuyện, bắt bạn ta tống ngục.
Ta sợ cháy thành vạ lây, mới phải dời Thuận Hoá về đây náu mình.
Tuy giấu tăm ẩn tiếng nhưng lòng vẫn hướng về đám đầu
xanh

(36)

mà giận lũ đại thần lộng hành rông rỡ, quan lại nha môn

thì đua nhau làm giàu xa xỉ, coi vàng bạc như cát, thóc gạo như bùn,
khiến cho kẻ nông phu nơi thôn cùng xóm vắng phải chịu hàng
trăm thứ thuế. Trưng thu thì phiền hà gian lận, dân khốn đốn vô
cùng vì nạn một cổ hai tròng. Hiềm vì ta nay cũng đã về già, gối
mỏi chân chồn, thấy dân mình chìm đắm trong đám lửa hung bạo
mà không biết trông vào ai để cứu vớt cho đời. Bởi thế, lòng buồn
không yên.

Nói đoạn, ông ứa lệ cầm tay Huệ bảo:

- Trò Thơm, ta xem con chí khí hơn người, tuy còn trẻ song có thể

hiểu bụng ta. Con nên gắng sức!

Huệ cũng không cầm được nước mắt, lặng yên không nói, chắp

tay lễ thầy lui ra.

Ít hôm sau, có người đốc trưng tên là Đằng về ấp Tây Sơn

đốc thuế. Phải năm mất mùa đói kém, dân ấp khốn đốn van
lạy. Đằng vẫn làm ngơ, tróc nã ráo riết, đánh đập tàn nhẫn. Có
người già bị đòn đau quá, ngã gục xuống chết giấc. Huệ thấy thế
nổi giận quát tướng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.