NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 3 - Trang 155

đội tượng binh hai trăm voi chiến, quân đông chật đất, khí thế
ngất trời. Ngài hỏi các quân:

- Quân Thanh sang xâm lấn nước ta hiện đóng ở Thăng Long.

Các ngươi đã biết chưa?

Cả trăm ngàn người “dạ” ran ầm ầm như sấm. Ai nấy vẻ giận

bừng bừng, mắm môi day lợi. Ngài nói:

- Trong khoảng vũ trụ, trời nào sao ấy đều đã phân biệt rõ ràng,

phương nam phương bắc nước nào cai trị nước ấy. Từ đời Hán đến
nay, kẻ kia đã mấy phen cướp bóc nước ta, giết hại nhân dân, vơ vét
của cải. Người mình không thể chịu nổi, ai cũng muốn đuổi chúng
đi. Đời Hán có Trưng Nữ Vương, đời Tống có Đinh Tiên Hoàng, Lê
Đại Hành, đời Nguyên có Trần Hưng Đạo, đời Minh có Lê Thái Tổ,
các ngài không nỡ ngồi nhìn chúng làm điều tàn bạo nên đã thuận
lòng người mà dấy nghĩa quân, đều chỉ đánh một trận là thắng và
đuổi được chúng về phương Bắc. Ở các thời ấy, Bắc Nam riêng
phận, bờ cõi lặng yên, các vua truyền ngôi lâu dài. Từ đời nhà Minh
đến đây, dân ta không đến nỗi khổ như hồi nội thuộc ngày trước.
Mọi việc lợi hại, được mất ấy đều là chuyện cũ rành rành của các
triều đại trước.

Nay người Thanh lại sang đây mưu lấy nước ta đặt làm quận

huyện, không biết trông gương mấy đời Tống, Nguyên, Minh ngày
xưa. Vì vậy, ta phải kéo quân ra đánh đuổi chúng. Chỉ một trận, ta sẽ
giết vài vạn tên, chuyện ấy không có gì là lạ.

Bớ chư quân! Hãy dốc lòng hết sức với ta để dựng công lớn!

Quân sĩ lại “dạ” ran như sấm, rung động cả hang núi. Rồi chiêng

trống đồng thời vang rền. Hôm sau, Ngài hạ lệnh xuất quân.
Tướng sĩ gấp đường ra Thanh Hoá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.