NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 3 - Trang 195

triều đình thối nát. Một lần, quan huyện tạ sự xây cất công
đường, sức về tổng ông bắt cung đốn phu để đi xây nhà riêng cho
quan. Phải năm mất mùa, dân đói khổ nay phải ăn rau cháo đi
khiêng đá vác gỗ, cực quá kham không nổi, dân bỏ trốn hết. Quan
nghi là ông xúi giục, mới cho nha lại về khiển trách. Ông tức giận
mắng luôn:

- Con chim khi cùng thì mổ, con thú hết đường phải cắn. Dân

chết đói đầy đường, kẻ sống sót phải hái rau bắt chuột để ăn thì
còn sức đâu mà phục dịch, tất nhiên chẳng đợi ai xui cũng phải bỏ
trốn. Sao lại về hỏi ta? Từ xưa đến giờ, có bậc cha mẹ nào của
dân

(75)

tồi tệ thế không?

Nói đoạn đuổi đi. Bởi thế, dân trong vùng đều kính trọng mến

tiếng Cai Vàng. Quan trên thấy ông ngang ngạnh bướng bỉnh thì
đem lòng thù ghét. Nay có kẻ phát giác về việc ông chứa chấp đảng
nghịch là mẹ con cô Miên, quan huyện nhân cớ đó hạ trát bắt Cai
Vàng tống ngục. Ông vượt trại giam trốn về. Cảm phục về tài đức
và chí khí của ông, Miên thuận kết duyên với ông làm vợ ba. Liền
đó, ông họp vợ con bạn bè thân cận lại ướm hỏi:

- Sớm muộn thế nào quan quân cũng kéo về tróc nã. Chẳng lẽ ta

lại bó tay chịu chết sao?

Bà Miên hăm hở nói:

- Cây muốn lặng gió chẳng đừng. Đã đến nước này tất không

thể nín được. Tức nòng súng, súng nổ, có gì mà ngại! Xin chàng kíp
dựng cờ khởi nghĩa diệt hết lũ vua quan tàn ác, giúp đời cứu dân cho
tỏ mặt nam nhi. Thiếp dù phận gái hèn mọn cũng quyết cùng
chàng một phen chọc trời khuấy nước.

Các bạn Cai Vàng là Lý Hạnh, Lý Cận... đều tán thưởng lời Miên.

Cai Vàng cả mừng bèn chiêu tập nghĩa quân, cùng nhau mưu việc lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.