NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 3 - Trang 196

Dân chúng trong vùng biết tin đều hưởng ứng; người theo đông
lắm. Bấy giờ là vào tháng Ba năm Nhâm Tuất đời vua Tự Đức thứ
mười lăm (1862).

Triều đình Nguyễn nghe tin cáo cấp vội ra lệnh cho tổng đốc

hai tỉnh Bắc Ninh và Thái Nguyên cùng với tri phủ Lạng Giang đem
quân hợp thành ba mũi cùng tiến đánh. Bà Miên bàn với chồng:

- Quân Thái Nguyên ở xa tới chậm, vả lại chẳng phải việc tỉnh ấy,

tất sẽ trùng trình nghe ngóng. Quân Bắc Ninh ở gần, lại sợ mang
tội nếu không kiềm chế được ta, nên sẽ vội vã thúc quân tiến
gấp. Đánh tan quân Bắc Ninh thì chẳng những quân Thái Nguyên
không dám về, mà tri phủ Lạng Giang cũng vỡ mật bay hồn co lại.

Cai Vàng khen phải, cùng bà Miên dẫn quân sĩ đi mai phục. Quân

Bắc Ninh bị đánh bất ngờ, tan vỡ hết. Viên lãnh binh chỉ huy chưa
kịp xoay xở, vợ ba Cai Vàng đã phi ngựa như bay vung đôi song
kiếm sấn tới, chớp mắt chém chết ngay tại trận. Sau trận ấy,
quả nhiên quân Thái Nguyên vội vã rút về. Tri phủ Lạng Giang đang
rục rịch ra quân nghe tin dữ thì hết hồn. Lại thấy báo vợ ba Cai
Vàng sắp kéo binh tràn tới vây đánh, nửa đêm viên tri phủ vội bỏ
thành trốn chạy.

Chiếm được Lạng Giang, vợ ba Cai Vàng lại bàn với chồng:

- Đất Văn Giang, Hưng Yên liền năm lụt lội đói khổ, dân cực

quá không chịu nổi đều muốn ứng nghĩa. Nay tôi xin kéo quân
sang chiếm huyện ấy cứu vớt người nghèo, cho binh lực ta thêm
lớn, lại tiện đường thông ra biển phòng khi dùng đến sau này.

Nói đoạn, bà hội quân tướng lại mà rằng:

- Làm trai rong ruổi chiến trường cho thoả chí tung hoành ấy là

chí khí của kẻ anh hùng. Chuyến này phát binh đi xa, ai là kẻ yếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.