NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 157

Lúc hồi tỉnh, tôi phát hiện ra một lũ nhóc vây quanh mình. Một đứa trong

bọn hỏi liệu tôi đã chết chưa, một đứa khác trả lời chắc là tôi say rượu - tất
cả chúng nó đều bật lùi lại khi tôi ngồi dậy.

Màn đêm đã buông xuống. Tôi dựa vào tường bước đi loạng choạng, hai

chân run rẩy còn đầu óc thì quay cuồng. Phải mất cả nghìn lần ngã lên ngã
xuống tôi mới tới được nhà anh rể mình.

- Ôi Thánh thần ơi! - Kim thốt lên.

Cùng Yasser, cô giúp tôi nằm lên một chiếc ghế băng nhồi nệm và cố cởi

áo sơ mi cho tôi. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy ngoài những vết bầm giập
và xước xát ra, cơ thể tôi không có vết dao hay vết đạn nào. Sau khi sơ cứu
cho tôi cẩn thận, cô giằng lấy điện thoại để gọi cảnh sát - Yasser suýt nữa
thì lên cơn nhồi máu cơ tim vì hành động ấy. Tôi nói với Kim rằng không
có vấn đề gì cả và rằng tôi không có ý định ra đi, nhất là sau trận đòn người
ta trút lên người tôi. Cô phản đối, cho tôi là kẻ điên khùng và van xin tôi
nhanh chóng theo cô về Jérusalem; tôi một mực từ chối rời Bethléem. Kim
biết rằng tôi đã trở nên hoàn toàn mù quáng bởi thù hận và sẽ không có gì
khiến được tôi từ bỏ ý nghĩ kiên quyết của mình.

Ngày hôm sau, cơ thể bầm giập còn chân cẳng thì lê lết, tôi quay trở lại

nhà thờ. Không ai đến quẳng tôi ra ngoài. Một vài tín đồ không trông thấy
tôi đứng cầu nguyện nên nghĩ tôi là người chậm phát triển.

Buổi tối, ai đó gọi đến nhà Yasser để báo với anh là họ sẽ qua đón tôi

trong nửa tiếng nữa. Kim cảnh báo tôi rằng đây chắc chắn là một cái bẫy;
tôi không quan tâm. Tôi đã mệt mỏi khi cứ phải thách thức quỷ sứ rồi chỉ
toàn đối mặt với những cuộc tấn công đột ngột của chúng; tôi muốn được
thấy chúng trọn vẹn, ngay cả khi phải đau khổ suốt quãng đời còn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.