NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 159

Khuôn mặt hắn ta không gợi trong tôi điều gì. Tôi không nghĩ đã từng

gặp hắn hay thấy hắn trước đây. Hắn đẹp trai, đôi mắt sáng và những đường
nét thanh tú có thể bị bộ ria mép dày quá mức làm biến dạng; nom hắn
không quá ba mươi tuổi.

Hắn lại gần tôi và vừa ôm siết lấy tôi vừa vỗ vỗ lưng tôi theo cách của

những chiến binh giải phóng Hồi giáo.

- Người anh em Amine, người bạn của tôi, số phận của tôi. Anh không

thể biết tôi thấy vinh hạnh thế nào đâu.

Tôi nhận thấy thật vô ích khi nhắc lại với hắn trận đòn mà hôm trước tay

chân của hắn trút lên tôi.

- Lại đây nào, - hắn vừa nói vừa kéo tay tôi, - anh ngồi xuống chiếc ghế

này gần tôi đi.

Tôi nhìn chằm chằm vào gã trai lực lưỡng đang đứng canh trước cửa.

Bằng một cái gật đầu khe khẽ, vị chủ nhà của tôi ra hiệu cho hắn rời đi.

- Tôi rất lấy làm tiếc chuyện hôm qua, - hắn thú nhận, - nhưng hãy thừa

nhận là anh cũng ít nhiều khiêu khích hắn đi.

- Nếu đó là cái giá phải trả để được gặp anh, thì tôi thấy nó hơi quá đấy.

Hắn bật cười.

- Trước anh có những người không thoát dễ dàng như vậy đâu, - hắn tâm

sự với chút gì đó ngạo mạn. - Chúng tôi đang trải qua những thời điểm mà
ở đó không được để lọt cái gì hết. Chỉ cần chút lơ là nhỏ nhất là tất cả đều
có thể sụp đổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.