NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 254

gượng dậy được... Tiếng xe cứu thương... Ai đó cúi xuống tôi, khám tổng
thể những vết thương của tôi rồi đi ra xa không quay lại. Tôi thấy người đó
ngồi xổm trước một đống thịt cháy, bắt mạch và ra hiệu cho người khiêng
cáng. Một người đàn ông khác đến nắm cổ tay tôi rồi để nó rơi xuống...
“Người này hỏng rồi...” Trên chiếc xe cứu thương đưa tôi đi, mẹ tôi đang
mỉm cười với tôi. Tôi muốn đưa bàn tay về phía khuôn mặt bà; không có gì
trong tôi hoạt động. Tôi lạnh, tôi đau đớn, tôi đau khổ. Chiếc xe cứu thương
vừa lao vào sân bệnh viện vừa rú lên; các cánh cửa xe mở ra để đưa băng
ca xuống; người ta nâng tôi lên rồi đặt tôi trong một hành lang, đặt thẳng
xuống đất. Đám y tá vừa bước qua người tôi vừa chạy nháo nhác. Những
chiếc cáng được chuyển qua chuyển lại theo một nhịp điệu chóng mặt, trên
đó chất những người bị thương và nỗi kinh hoàng. Tôi kiên nhẫn chờ người
ta đến chăm sóc tôi. Tôi không hiểu tại sao không ai nán lại chăm sóc tôi;
người ta dừng lại, người ta nhìn tôi và người ta bỏ đi; thật không bình
thường. Những cơ thể khác được xếp rải rác quanh tôi. Một vài người đã
người thân ở bên, đám phụ nữ òa lên khóc và kêu gào. Những người khác
không nhận dạng được; người ta không thể nhận ra họ. Chỉ có một cụ già
quỳ gối trước mặt tôi. Cụ nhắc đến tên Đức Allah, đặt tay mình lên khuôn
mặt tôi, vuốt mắt cho tôi. Rồi đột nhiên, tất cả ánh sáng và tiếng động trên
thế giới vụt biến. Một nỗi sợ hãi tột cùng xâm chiếm tôi. Tại sao ông cụ lại
vuốt mắt cho tôi?... Chỉ đến khi không thể mở lại mắt được nữa tôi mới
hiểu: Vậy đấy; thế là hết, tôi không còn nữa...

Trong cái giật mình cuối cùng, tôi muốn sờ thấy mình một lần nữa;

nhưng không một tế bào nào rung lên trong tôi. Chỉ còn tiếng ầm ì khắp
không gian vang lên, ù ù bên tai tôi, bủa vây tôi, đưa tôi vào cõi hư vô...
Rồi bất chợt, từ vực sâu thăm thẳm, một tia sáng vô cùng nhỏ nhoi... Nó
nhấp nháy, tiến lại gần, dần lộ rõ; đó là một đứa trẻ... đang chạy; những
bước chạy kỳ diệu của nó đẩy lùi mọi quang cảnh mịt mùng và tăm tối...
Chạy đi, giọng cha nó vang lên, chạy đi... Mặt trời miền Bắc thức dậy trên
những vườn quả đang mở hội, cây cối bắt đầu nảy lộc, đơm hoa, kết trái.
Đứa trẻ chạy dọc theo đám cỏ dại và lao sầm vào Bức tường đang đổ sụp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.