NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 252

- Tôi biết, bà chị ạ, nhưng tôi cần nói chuyện với cháu họ tôi, Faten

Jaafari. Rất khẩn.

- Cheikh đã có mặt ở giảng đài rồi.

- Tôi rất tiếc, bà chị ạ; nhưng tôi cần nói chuyện với cháu họ tôi.

- Tôi phải làm thế nào để gặp cô ấy bây giờ? - bà ta căng thẳng. - Có

hàng trăm phụ nữ trong đó, và cheikh sẽ bắt đầu buổi giảng của Người. Dù
sao đi nữa tôi cũng không lấy micro của Người đâu. Ông hãy trở lại sau
buổi cầu nguyện.

- Bà có biết cô ấy, cô cháu họ tôi không? Cô ấy có đây không?

- Sao cơ? Ông cũng chẳng chắc là cô ấy ở đây hay không, và ông lại đến

làm phiền chúng tôi vào lúc thế này. Mời ông đi cho, nếu không tôi sẽ gọi
cảnh vệ.

Tôi phải đợi buổi giảng kinh kết thúc.

Tôi quay lại góc phố của mình, ngồi sao cho nhà thờ và khu vực dành

cho phụ nữ không bị khuất khỏi tầm nhìn. Giọng nói đầy mê hoặc của
imam Marwan vang lên trong loa, nổi bật trong bầu không khí im lặng thần
thánh ngự trị khu phố. Đó chính xác là bài diễn văn mà tôi đã được nghe
trên chiếc taxi dù ở Bethléem. Thi thoảng lại có những tiếng vỗ tay nồng
nhiệt hoan nghênh những lời văn hoa của diễn giả...

Một chiếc ô tô bất chấp tất cả đỗ ngay trước cửa nhà thờ; hai tên cảnh vệ

vừa xuống xe vừa khua nhặng bộ đàm của chúng. Có vẻ nghiêm trọng. Một
trong hai tên mới đến đưa ngón tay sốt ruột chỉ lên trời. Những người khác
bàn tính với nhau rồi mới đi tìm người có trách nhiệm; đó là gã đàn ông
mặc vest lính dù, tên cai tù của tôi. Gã đưa ống nhòm lên mắt và quan sát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.