NGỘ PHẬT - Trang 107

Giang Trừng ra chiều nghĩ ngợi: "Hình như chị lại hiểu thêm điều gì

đó rồi."

"Keng!" Một tiếng chuông vang vọng chùa Thượng Vân ngân lên,

mảng xanh biếc dưới chân núi chợt hóa thành một cánh cửa lớn, giờ phút
này đang kẽo kẹt mở ra.

Vừa mở cửa đã có ôi thôi đông nghịt những người tràn vào, trông như

dòng nước xiết xông lên thềm, lại bị các hòa thượng áo nâu đứng bên trên
vô tình cản lại.

Sóng biển có dữ dội tới đâu cũng không đục nát được đá cứng, Giang

Trừng đứng trước cổng chùa, trên cao nhìn xuống chỉ thấy vô số người ăn
mặc quái lạ, có vẻ rất trâu bò muốn vượt qua tầng tầng phong tỏa của các
hòa thượng, xông lên đây. Nhưng quá lắm cũng chỉ bức được mười mấy
bậc thang lại đã bị họ đẩy lùi, đôi bên ông sang tôi đến, không ngừng tranh
cao thấp.

Giang Trừng ngây ra, như đang thấy cảnh chen chúc trên tàu điện

ngầm trong giờ đến công sở. Cô chỉ đám người đang kích động chen lên
dưới kia, hẫng giọng, "Tất cả họ tới đây để làm hòa thượng à?"

"Vâng." Hòa thượng nhỏ Thù Vọng bình thản đáp lời, phong cách y

như sư phụ cậu.

Giang Trừng khép miệng sờ cằm, ra chiều không hiểu: "Chẳng phải

bên em muốn nhận đồ đệ ư? Sao trông như đang ngăn không cho họ lên
chùa vậy? Nhẽ nào là đang kiểm tra?"

Thù Vọng cười mỉm: "Chuyện nhận đồ đệ của Thượng Vân tự xưa giờ

đều do các đệ tử Thượng Vân đã đủ tư cách xuống núi tìm đón về, nhưng
việc đó lại khiến rất nhiều tu sĩ không hài lòng, vì thế mà trước kia, các lão
tổ Thượng Vân đã quyết định, cứ cách ba năm sẽ mở cửa chùa một hôm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.