NGỘ PHẬT - Trang 111

Thù Vọng ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt vô thần, như hiểu như

không, "Giang Trừng tỷ tỷ đang sợ ư?"

"Ừ, sợ đến hạn ba tháng sẽ bị đuổi cổ ra khỏi chùa, cô đơn mình chị,

chẳng biết mình đi được những đâu." Giang Trừng so vai.Read more…

Hòa thượng nhỏ: "Trước đây khi đến một nơi mới, đệ thường sợ hãi vì

không biết ở đâu sẽ xuất hiện những hòn đá, bậc thang, bức tường khiến
mình sẩy chân, làm mình ngã, chắn lối mình. Đệ không nhìn thấy được nên
luôn cho rằng mọi thứ đều là trở ngại, đứng im mãi mà chẳng dám dấn
bước, e sợ chỉ một bước đi thôi mình sẽ ngã. Sau này sư phụ đứng sau lưng
giục đệ đi, hễ đệ dừng chân thì Người sẽ lại giục đệ tiến về phía trước."

"Lúc đệ mới bắt đầu bước đi, trong lòng vẫn sợ, nhưng khi bị sẩy chân

bởi đá thật, đệ bỗng bình tĩnh hẳn. Chỉ ngã một cú thôi mà, không đau như
mình tưởng tượng, vậy thì có gì đáng sợ đâu. Sư phụ nói, sự sợ hãi của con
người bắt nguồn từ những điều chưa biết và trí tưởng tượng của chính bản
thân, thực ra, có rất nhiều chuyện vốn chẳng hề khó khăn như mình nghĩ."

"Mới mấy tuổi đầu mà đã an ủi người khác giỏi thế này, đến chị cũng

bị em thuyết phục rồi đấy." Giang Trừng cười khì bế phắt cậu lên, đi về
viện Tùng Phong mình đang ở.

Hòa thượng nhỏ Thù Vọng đưa tay ôm vai Giang Trừng, mỉm cười nói

tiếp: "Sư phụ bảo, "Lời nói nông cạn biết mấy, nếu muốn ai đó hiểu một
đạo lý thì phải để người ấy đích thân trải nghiệm, đau đớn rồi, sẽ hiểu
thôi"."

"Thù Vọng đúng là đồ đệ nhí đáng yêu mà ~ Nghe lời quá ~ Nếu sau

này chị có một đồ đệ đáng yêu được bằng Thù Vọng thì tốt biết mấy ~"

"Sẽ có thôi mà." Thù Vọng nghiêm mặt, thật tình đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.