NGỘ PHẬT - Trang 146

Giang Trừng ngó sợi dây đã buộc thành hình hoa đeo trên tay, hỏi: "Sư

phụ, cái này để kiểm tra tư chất hay linh căn?"

"Cả hai đều được." Bạch Nhiễm Đông nắm một đầu dây lẩm nhẩm câu

gì đó rồi buông tay.

Giang Trừng thấy sợi dây mảnh màu trắng buộc ở cổ tay dựng thẳng

đánh soạt, dần chuyển sang màu đỏ, bắt đầu từ chỗ tiếp xúc với cổ tay cô.

Bạch Nhiễm Đông ồ một tiếng, nhìn sắc đỏ càng lúc càng đậm kia, hồi

lâu sau, màu đỏ thẫm đã lan ra hết sợi dây trắng, không kìm nổi vẻ ngạc
nhiên. Nàng đưa tay nhón lấy sợi dây soi kỹ, sau đó vẻ mặt là lạ.

Nàng thò ngón trỏ búng búng sợi dây, thoáng chốc sắc đỏ phủ dây

trắng nhạt bớt, một sợi hóa tư, chính xác hơn thì là thành một sợi màu vàng
kim và ba sợi ảo ảnh. Bấy giờ vẻ mặt của Bạch Nhiễm Đông càng lạ lùng
hơn, nắm lấy cổ tay Giang Trừng rồi lướt theo mạch lên đến cánh tay, sờ
nắn tỉ mỉ mới triệu dây trắng về, ngồi đối diện Giang Trừng, nhìn cô chăm
chú.

Giang Trừng thấy vẻ mặt quái lạ của nàng ta, buột miệng gọi sư phụ.

Bạch Nhiễm Đông nói một câu đầy ẩn ý: "Nếu nhị sư tỷ của con mà

bắt gặp, chưa chừng sẽ đem con đi luyện đan dược ý."

Giang Trừng: Ể? Ố đệt?! Nhị sư tỷ luyện đan mãi chưa ra ngoài kia

dùng người làm nguyên liệu hả!! Ấy sai, vấn đề nằm ở chỗ mình trông chả
giống nguyên liệu tốt để luyện đan tý nào!

Giang Trừng còn đang mờ mịt, lại nghe Bạch Nhiễm Đông cười khà,

"Trừng Trừng, thực ra thì con là nhân tình của lão hòa thượng kia nhở,
đúng là không ngờ được ấy, gặm được mớ xương cứng rứa đó, không hổ là
đồ đệ của ta há há há há!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.