NGỘ PHẬT - Trang 153

hoang nhắm đến. Cuối cùng, Bạch Linh dời mắt đi, Giang Trừng cũng thầm
thở phào.

"Linh Linh, gặp tiểu sư muội rồi, người làm đại sư huynh như con

phải biếu quà gặp mặt chứ, phải không nào? Theo ta được biết thì Dao Dao
đã tặng cây đàn mà nó thích nhất cho sư muội đấy." Bạch Nhiễm Đông ngó
chừng là biết ngay Bạch Linh sẽ không nổi cơn tam bành nữa, hăm hở hẳn.

Bạch Linh liếc nàng ta một cái, nhấc tay ngưng thành một sợi lông vũ

đen, phất nhẹ ngón, sợi lông đen cứ thế bay đến trước mặt Giang Trừng.

"Quà gặp mặt."

Không biết có phải ảo giác hay không, Giang Trừng cảm thấy giọng

điệu của anh cả lành hơn một tý. Đưa tay đón lấy sợi lông đen mềm mại
kia, Giang Trừng ngoan ngoãn thưa một tiếng: "Cảm ơn đại sư huynh."

Lạc đến thế giới này, đã gặp bao nhiêu là người, không thiếu nhân vật

trong truyền thuyết như Thanh Đăng đại sư, như các đại sư trong chùa
Thượng Vân, như sư phụ của cô, vậy mà chỉ có đại sư huynh với vẻ ngoài
khoảng mười hai tuổi trước mắt đây là khiến cô thấy sợ. Giang Trừng tự
dưng lại kính cẩn hơn, cô nghĩ mình đã hiểu tại sao sư phụ lại phải bợ đỡ
đại đồ đệ này đến vậy, bởi vì đại sư huynh có khí chất của đại tổng công!

"Lông đen của sư huynh con rất đáng gờm đấy, giữ cho kỹ." Bạch

Nhiễm Đông dặn Giang Trừng, nháy nháy mắt với cô.

"Con biết rồi ạ, sư phụ."

Sau khi tặng quà, Bạch Linh buông tiếng: "Ta mệt rồi, đi nghỉ đây, sư

phụ đi cùng ta." Dứt lời, khí đen dấy lên quanh người anh ta, thoắt cái đã
hóa thành một chú chim đen lòm, cuốn anh ta bay vào nội điện Hàn Sơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.