NGỘ PHẬT - Trang 155

Tuy sư phụ trông hơi khó tin cậy, nhưng Giang Trừng vẫn giữ thái độ

tích cực tiến thủ, một lần nữa bắt đầu bước trên con đường mưu cầu tri thức
nhiều năm sau khi tốt nghiệp đại học.

Sáng sớm hôm sau, Giang Trừng bò dậy luyện một loạt động tác,

chính là bộ tư thế kỳ lạ mà cô đã tập trong ba tháng ở chùa Thượng Vân, đã
thành thói quen rồi mà mỗi ngày không luyện thì khó chịu.

Xong xuôi thì sửa soạn tươm tất, Giang Trừng cưỡi hạc đi học. Núi

non vùng này trải dài, dãy nào dãy nấy cách nhau xa cực, thế nên người
mới nhập môn như Giang Trừng, không thể hóa ra một đàn chim rình rang
như anh cả, cũng chẳng tài nào cưỡi vật đạp gió như chị ba, đành phải chọn
cách cưỡi hạc thôi, đỉnh Bạch Tín của cô có chừng chục con hạc linh trắng
to, đều là quà tam sư tỷ Trịnh Dao tặng.

Mới tới vài ngày mà Giang Trừng đã được Trịnh Dao sư tỷ đỡ đần rất

nhiều, bây giờ trong lòng cô, danh xưng chị ba bạn-giai-nhà-người-ta đã
biến thành thiên-sứ-nhỏ-mỗi-ngày-trăm-việc-tốt rồi.

Vẩn vơ nhẩn nha một hồi, Giang Trừng nhanh chóng đến được đỉnh

Thanh Minh. Trên đỉnh Thanh Minh có một cái hồ rất lớn, giữa hồ có một
đình bát giác không nhỏ, đó là chỗ cô bắt đầu nghiệp học. Sư phụ không
nói chi tiết, còn Giang Trừng lại nghĩ dù gì hôm sau đến nơi là biết, bèn
không quấy rầy cả tam sư tỷ, nên đến bây giờ cô vẫn thực sự chưa biết tình
hình dạy học ra sao, cũng như giáo viên dạy học - Tạ sư bá của mình là
người thế nào.

Hạc linh đáp xuống bãi đất trống, sau khi Giang Trừng bước xuống,

nó ngoan ngoãn đi ra góc khác uống nước. Giang Trừng vỗ về con hạc linh
dịu ngoan, cất bước lên cầu cửu khúc. Hơi nước mơ màng phủ khắp mặt
hồ, Giang Trừng chỉ thoáng thấy một bóng người mảnh khảnh trong đình.
Đi đến giữa cầu, chợt nghe vang lên tiếng đàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.