NGỘ PHẬT - Trang 156

Giang Trừng không muốn quấy rầy người đang đánh đàn trong đình,

bèn ngừng bước chân, đứng tựa cầu nghe hết một khúc. Vốn trước lúc đến
đây vẫn hơi thấp thỏm, đứng chờ nghe trọn khúc đàn, kỳ lạ là Giang Trừng
lại bình tĩnh hẳn.

"Sang đây." Người trong đình nhìn về phía cô, giọng nói trong trẻo ấm

áp hệt tiếng đàn.

Giang Trừng nghe lời đi đến, rốt đã thấy rõ được vẻ ngoài của người

nọ, áo xanh trâm trúc, quân tử khiêm nhường, một chiếc cầm cổ đặt trước
mặt.

"Con là đệ tử mới của Nhiễm Đông sư muội? Con đến sớm quá,

những trò khác đều chưa có mặt. À, con mới bắt đầu tu hành, ắt vẫn phải ăn
uống, đến sớm thế này đã dùng bữa sáng chưa?"

"Chắc chưa đâu nhỉ, để bụng đói nghe giảng thì không hay, khéo nỗi

sư bá có mang một ít món vặt, mau nếm thử xem." Đang nói, vị sư bá có
đôi mắt hiền từ này bưng một hộp thức ăn, xếp năm sáu đĩa bánh ngọt trông
có vẻ rất ngon ra.

"Những món này sư bá chính tay làm đấy, nguyên liệu gồm mấy loại

linh hoa tự trồng, cho các cô nương ăn là đúng nhất rồi."

Những nhân vật vừa nhìn đã biết cô là con gái thì đều không tầm

thường. Giang Trừng ngó vẻ gà mái mẹ của vị sư bá này, chợt thấy quen
mắt cực. À, đúng rồi, mỗi bận cô đến nhà bà, bà nội luôn tươi cười bưng ra
rất nhiều món ăn ngon bảo cô ăn như thế.

Giang Trừng như nhìn thấy hình bóng bà nội qua Tạ sư bá, vì thế lại

nuốt ngược câu đã ăn sáng rồi vào, ngồi xuống xơi bánh ngọt.

"Sao, cũng được chứ ha? Nếm thử loại này, nó ngọt hơn một chút, các

cô nương hẳn sẽ thích, ba đứa đám Tiểu Hảo đều thích loại ngọt ấy." Tạ sư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.