NGỘ PHẬT - Trang 216

tu chân khúc khuỷu gập gềnh, chỉ có bước đi vững vàng mới tiến xa nổi, mi
đã hiểu chưa?”

“Đệ tử rõ rồi.” Giang Trừng biết mình không phải đọc tiếp nữa, vì cô

đã không còn nghĩ đến chuyện mình còn phải đọc bao nhiêu sách, không
còn đếm số ngày đã trôi qua, không còn đoán bao lâu sau mới ra khỏi đây
được, cho nên cô không cần phải tiếp tục đọc sách nữa.

“Ừm, mi thiên tư thông minh lại hiếu học, tâm tính kiên cường, đã có

cái nền vững thì sau này tự thân được nhờ, mi nên đến nơi tiếp theo rồi.”

“Đa tạ sư tổ răn dạy, đệ tử bái biệt sư tổ.”

Ông cụ phất tay áo, nơi Giang Trừng đang đứng đã chuyển phông.

Bốn bề u ám, tối tăm trống rỗng.

“Ta là sư tổ mi, nay dạy mi ngàn vạn pháp môn, chọn một trong số đó

trước đi.” Trong bóng tối, giọng nói trùm xuống từ trên đỉnh đầu, uy
nghiêm hồn hậu.

Vừa dứt lời, xung quanh đã xuất hiện ảnh ảo của đủ loại vũ khí, đao

thương búa chùy, kiếm kích roi kim, chày móc gậy mâu, đinh ba rìu lớn, tơ
lụa nhạc cụ, …, chủng loại phong phú, tất cả đều trôi nổi trên đầu, tỏa ánh
sáng nhạt như trăm ngàn vì sao.

“Mi có thể tùy tâm chọn một món vũ khí.”

Giang Trừng đứng giữa muôn kiểu vũ khí, ánh mắt sáng ngời lướt

nhanh qua các loại vũ khí hình dáng khác nhau, cuối cùng dừng lại ở một
món vô cùng bình thường. Cô giơ tay, món vũ khí ấy như có linh tính,
nhanh chóng bay đến rồi vững vàng dừng ngay trước mặt.

Giang Trừng đưa tay định cầm lấy, chợt một vệt sáng đỏ bay xoẹt đến

trước mặt cô, đẩy dạt món vũ khí kia ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.