NGỘ PHẬT - Trang 247

Giang Trừng còn nhớ năm ấy mình đang ngâm suối Vô Cấu ở chùa

Thượng Vân, ba nhóc hòa thượng Minh Trọng Minh Hoa Minh Phi dắt
nhóc tròn Minh Uế đến nhòm lén cô, bị Thù Vọng nghiêm nghị cầm gậy tre
khẽ tay. Sau đó, mấy nhóc hòa thượng này vẫn thường bám lấy, gọi cô là
Giang ca ca, cùng cô đến thiện đường vòi món ngon chỗ Phương Tuần đại
sư. Mấy nhóc hòa thượng này, ngoài Thù Vọng đồ đệ của Thanh Đăng đại
sư ra thì đều cho rằng cô là con trai.

Giang Trừng xấu xa chẳng có vẻ gì là muốn làm sáng tỏ hiểu lầm này,

năm ấy Giang Trừng mới mười mấy tuổi, nếu bảo vẫn đẹp kiểu không rõ
trai gái, có hai phần nữ tính thì qua vài năm roi vọt của các sư tổ, Giang
Trừng đã hoàn toàn biến thành một soái ca xịn mặt đẹp chân dài khí chất
bừng bừng, cô mà không nói, sẽ chẳng ai biết cô là con gái, cùng lắm chỉ
cho rằng cô là một chàng trai có vóc người tầm tầm, hơi thanh tú thôi.

Minh Trọng cũng như xấp nhỏ nhà mình, Giang Trừng gặp cậu thì vui

lắm, lục lọi khắp người tìm chút gì gọi là quà gặp lại sau khi xa cách đã lâu,
nhưng ngoài những món chuẩn bị quyên góp mà cô đổi bằng linh thạch ra
thì chẳng còn gì có thể làm quà. Lục lọi cả ngày, chỉ bói ra được vài miếng
bánh lan rán gói trong giấy dầu, khi đi ngang tòa thành trước đó, cô ngửi
thấy mùi mới ghé lại mua, ăn hai miếng thì thấy cũng ngon, chỉ hơi ngấy.

Đặt bánh vào tay Minh Trọng, Giang Trừng nói: “Trên người anh

chẳng có gì hay, món này ngon lắm, cho em đó, đừng chê Giang ca nhà em
nhỏ nhen nghen.”

Minh Trọng nhìn Thanh Đăng rồi mới dám nhận, ngửi được mùi thơm

ngất ngây, khuôn mặt bầu bĩnh bất giác lại tươi rói, cao giọng reo: “Cảm ơn
Giang ca!”

“Tý nữa đệ sẽ ăn cùng bọn Minh Hoa Minh Phi, họ hay tin Giang ca

đến hẳn sẽ mừng lắm.” Cậu béo Minh Trọng cất bánh cẩn thận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.