NGỘ PHẬT - Trang 253

“Ừm khụ, em đang làm gì vậy Thù Vọng, sao người ngợm bẩn cả thế

này?”

“Đệ đi nhặt ít củi, vì không thấy đường, cũng không dùng pháp thuật

nên hơi nhếch nhác, Giang Trừng tỷ tỷ đừng chê.”

“Chậc, chê gì cơ chứ, chị đau lòng còn không kịp, thôi đưa đây, để chị

cầm giúp.” Giang Trừng không chờ Thù Vọng trả lời đã bê bó củi trong
lòng cậu vào bếp, Thù Vọng chỉ biết cười bất đắc dĩ, tay không theo sau.

Giang Trừng vừa bước vào bếp đã phải đón một cái bóng trắng bay

thẳng đến mặt mình, cô nghiêng đầu há miệng ngoạm cái bánh bao không
nhân to tướng ấy, lúng búng cất tiếng: “Đã lâu không gặp, sao vừa thấy
Phương Tuần đại sư lại đút tôi ăn ngay vậy nè, chắc cũng nhớ tôi lắm chứ
gì.”

Phương Tuần đại sư bưng bánh mới ra lồng, sau khi cố gắng hiểu

Giang Trừng nói gì rồi thì lập tức nguýt mắt, phóng vèo bảy tám cái qua
chỗ cô. Giang Trừng không né vì tiểu Thù Vọng đã chắn ngay trước mặt,
nhanh tay đón lấy tất cả bánh bao, đang đặt cái cuối cùng vào sọt tre.

“Phương Tuần sư phụ, trước kia hãy còn nhớ Giang Trừng tỷ tỷ mãi,

sao vừa gặp đã không vui rồi.” Cậu vừa nói vừa lấy cái bánh Giang Trừng
đang ngậm ra.

Phương Tuần đại sư hừ một tiếng, hếch cằm chỉ, “Cái cô này vừa nãy

đứng ngoài cửa nhìn đồ đệ ta bằng vẻ mặt không-thể-nào-tưởng-tượng-nổi,
sao, mắc gì ghét bỏ đồ đệ nhà ta!”

Thì ra cậu chàng đồ sộ kia là đồ đệ của Phương Tuần đại sư, Giang

Trừng cười khì, nhích sang đứng kế Phương Tuần, huých tay gã. “Ối dào
Phương Tuần đại sư, tôi nào dám bất mãn đồ đệ nhà anh, tôi chỉ lâu rồi
không gặp Phương Tuần, kích động đến nỗi không thốt nên lời thôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.