NGỘ PHẬT - Trang 257

Giang Trừng: “… Tiểu Thù Vọng, em bị sư phụ dạy hỏng rồi.”

Thù Vọng cười: “Lời dạy dỗ của sư phụ, Thù Vọng nào dám quên.”

Giang Trừng giúp việc vặt trong bếp, đến giờ ăn thì theo vài người đi

đưa cơm, đặt thức ăn phát cho dân chạy nạn ở một cái lán đã dựng gọn
gàng. Đồ đệ Khổ Vị nhà Phương Tuần đại sư sức bằng bảy tám người, chỉ
dùng một tay đã xách được một chồng mấy chục lồng bánh bao không
nhân, hai tay hai chồng, đội trên đầu một chồng, thế mà đi đường vẫn vững
vàng thẳng thớm.

Trên đường qua mỗi thành, Giang Trừng đã quyên không ít đồ nhưng

chưa bao giờ tự ra tay phân phát, may mà người ở đây khá trật tự, không ồn
ào náo loạn. Hình Giới đại sư cầm đầu một đám hòa thượng cao to đứng
bên tỏa sát khí vô hình, chắc đây cũng là một trong số lý do khiến đám
đông im lặng như vậy.

Bên này đang phát thức ăn, Giang Trừng làm cùng Thù Vọng một lát

đã được cậu nhờ mang một số sang cho đám trẻ mà Thanh Đăng đại sư
đang trông.

Giang Trừng xách thức ăn tới, Thanh Đăng đại sư vẫn như ban nãy cô

gặp, như một ngọn núi được mấy đứa con nít leo trèo bấu víu, hai quầng
thâm trên mắt không lẻ loi nữa vì giờ đã có thêm đôi chân mày thô nét chì
và một bộ râu đen chẳng biết đứa nào trét lên bầu bạn.

Giang Trừng vừa thấy đã cười lăn cười bò, suýt đánh rớt thức ăn trên

tay.

Thanh Đăng đại sư bị tô đen cả mặt như Bao Công lại chẳng giận dỗi

gì, bế từng đứa nhóc đang bám trên người mình đặt xuống bên bàn, đón lấy
chỗ thức ăn Giang Trừng cầm, chia đều. Chưa xong thì vài bác gái đã đến
làm thay, một người trong số thấy mặt mày đại sư nguệch ngoạc hết cả, mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.