NGỘ PHẬT - Trang 261

ngôi sao cuối cùng tối đi nơi chân trời, ánh nắng mai rơi xuống mái hiên
rách nát, bài kinh kệ dưới kia cũng đã dừng.

Tuy cả đêm không ngủ nhưng lại khỏe hơn những buổi đánh giấc

trước kia nhiều, rõ là công của đại sư.

Giang Trừng đứng dậy phủi rơm rạ sương sớm trên áo trắng, bấm

quyết giũ bụi sạch áo, lại trở về vẻ mỹ nam ngời ngời phóng khoáng. —–
Bài học của sư tổ mỹ nhân cuối cùng trong hắc thất dạo trước quá đáng sợ,
Giang Trừng đã quen với việc mỗi phút mỗi giây chăm chút ngoại hình của
mình rồi.

Sớm thế mà Phương Tuần đại sư đã nấu xong bữa sáng. Đám hòa

thượng này dậy rất sớm, mấy tháng ở chùa Thượng Vân, Giang Trừng cũng
đã quen với cảnh này rồi. Quen tay hay nhón một lòng bánh bao thỏ chỗ
Phương Tuần đại sư, cô sang chỗ Thù Vọng luyện quyền thưởng thức mỹ
thiếu niên tập thể dục buổi sáng một lúc, tạm biệt cậu, chào mấy đứa Minh
Trọng, cuối cùng về lán tranh, để lại đại sư nửa số bánh thỏ làm quà, khoan
khoái nhẹ nhàng rời đi.

Đến một sân trống, thấy Hình Giới đại sư đang luyện võ cùng một

đám hòa thượng dữ, Giang Trừng đứng trên tường cao giọng chào, nhận lại
ánh mắt trừng giận dữ của Hình Giới đại sư.

Gặp người quen trên đường thì vui thật, nhưng bên nhau thoáng chốc

vẫn phải chia tay, chẳng cần đau lòng không nỡ, vì nào biết được ở chốn
dừng chân kế tiếp sẽ lại gặp nhau? Tươi cười rời thành Hài Nguyên, Giang
Trừng siết chặt thanh kiếm gỗ bên eo.

Giang Trừng không ngừng chân nán lại tòa thành nào nữa, vì cô hết

thời gian rồi. Cô vốn cho rằng thời gian sư phụ cho mình dư sức thong thả,
nào ngờ đi đường lại bị níu chân bởi các thành trì thôn xóm tan hoang kia,
dây dưa một hồi vẫn chưa được một phần ba quãng đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.