NGỘ PHẬT - Trang 292

hoa mắt, dường như trông thấy hằng hà bóng trắng quanh mình bay lên tựa
bông liễu, vờn quanh cột sáng, nối gót lên trời.

Chỉ thoáng chốc đấy thôi, sau khi chớp mắt, cô đã không trông thấy

bóng trắng nữa, cứ như ảo giác. Chỉ có ngày càng nhiều tia nắng xuyên
mây rọi xuống.

Cùng lúc đó, bên ngoài Quỷ thành, một hòa thượng áo trắng dừng

bước, ngẩng đầu nhìn tầng không.

Trong đáy mắt bình thản ấy là vô số vong hồn thoát ly sắc đen đang

dần tan biến, sa vào vòng ôm của đất trời, nhưng vẫn còn một vài bóng đen
khuyết tàn cố chấp giữ lấy các vong hồn đang giãy dụa kia.

“Xem ra đã giải quyết ổn thỏa.” Anh bình thản buông lời, ngồi xuống

đất, lần chuỗi Bồ Đề tử trên tay, bài kinh kệ khẽ khàng cất lên bên làn môi
mỏng.

Tia sáng vàng nhạt vô hình lao đến những bóng đen khuyết tàn trong

Quỷ thành, số bóng trắng đang vùng vẫy kia nhanh chóng thoát thân dưới
sự trợ giúp của ánh vàng, hòa vào nắng rạng.

Xong hết mọi chuyện, anh mới xoay lưng rời đi, nhanh chóng biến

mất.

Chuyện kết thúc tốt đẹp, Giang Trừng ngó hai đệ tử con tin mình đầy

vết thương, nằm hấp hối dưới đất sau khi kết thúc hình phạt.

Hạc Kinh Hàn cách không chụp lấy, bàn tay vô hình xách họ lên, trông

như xách hai con kiến.

Sau đó gật đầu với Giang Trừng: “Ta đã xong việc ở đây, cáo từ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.