NGỘ PHẬT - Trang 294

“Nếu tôi không lầm thì anh đang mừng lắm hả?” Giang Trừng ngồi

xổm trước mặt gã, thắc mắc.

“Đúng vậy.” Gã mấp máy môi. Cả khuôn mặt chỉ còn mỗi hai cánh

môi mỏng này là toàn vẹn, đẹp đến choáng váng. Cơn tò mò của Giang
Trừng lại dâng lên, trước khi mất mặt, thì ông anh này phải xinh đến mức
nào cơ chứ!

“Tiểu hữu biết chăng, sinh ra đã đẹp cũng sẽ khiến người ta sầu não,

thật cảm tạ trời xanh khi đã tước bỏ tất cả nhưng vẫn để ta được sống,
đương nhiên, người mà ta hoài ơn nhất chính là tiểu hữu. Ngày sau nếu cô
cần thì ta sẽ dốc trọn sức giúp đỡ, dẫu giờ đây ta cũng chẳng còn mấy khả
năng nữa rồi.” Anh giai thương binh tươi cười, gương mặt xấu xí kia thảm
đến chẳng nỡ nhìn.

Giang Trừng: “Ừa.”

“Có thể kể tôi nghe tại sao anh lại chui vào bụng trăn yêu không?

Không muốn nói cũng chẳng sao.” Giang Trừng hỏi.

Gã cười đáp: “Có gì mà không thể. Trước kia ta dùng sắc hầu người,

một nhân vật lớn mê mẩn gương mặt ấy, vô cùng sủng ái ta, thành ra ta cản
đường rất nhiều người. Bên nhân vật lớn ấy có một người đắm say đến điên
cuồng, kẻ nọ đã lên kế hoạch rất lâu hòng cướp đi gương mặt và thân phận
của ta, sai người ném ta đến trước mặt con trăn yêu ấy, thế là ta bị nuốt
thôi. Chẳng nhờ mang theo món linh vật vô hiệu hóa sự bào mòn của độc
trăn, có lẽ ta đã ra bã rồi.”

Giang Trừng: “Hình như anh không thích nhân vật lớn ấy?”

Gã thở dài, ra chiều bất đắc dĩ lắm: “Ta nào phải đoạn tụ, sao thích hắn

cho nổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.