NGỘ PHẬT - Trang 298

có thể báo đáp được ân tình của sư phụ.”

Vân Vô Kỳ nói nghe mà sầu thảm, dáng dấp giọng điệu khiến ai nấy

xót xa. Chẳng hổ danh cựu đệ nhất mỹ nhân. Gừng càng già càng cay,
người có số tuổi chưa bằng mớ lẻ của Vân Vô Kỳ như Giang Trừng sao mà
địch nổi, cuối cùng mơ màng nhận luôn gã đồ đệ già này.

Giang Trừng là người rất có trách nhiệm, đã đồng ý thu nhận rồi thì

không đôi co xoắn xuýt nữa, ban tên mới cho Vân Vô Kỳ ngay: “Vậy sau
này gọi con là Phong Hữu Chỉ nhé.”

Vân Vô Kỳ trước kia – Phong Hữu Chỉ dở sống dở chết bây giờ, cười

đáp: “Đa tạ sư phụ.”

Phong Hữu Chỉ lại nhẹ nhàng buông tiếng khúc khích: “Ôi, mới nãy

còn lo sư phụ không muốn thu nhận con cơ, dầu gì cũng chỉ kém phế nhân
một chút. Nói báo ân nhưng cũng chẳng thể làm gì cho sư phụ, thực ra con
chỉ muốn tìm một nơi an ổn sống nốt quãng đời còn lại, nghe nói Dung
Trần sơn phái khá được, rất hợp để dưỡng lão.”

Giang Trừng: Ủa đệt tui nào đã hở ra gì đâu, cậu biết hồi nào thế! Mà

đã có mưu đồ riêng thì thôi tém tém lại, cứ nói toạc móng heo ra vậy làm
gì! Mới bái sư đã muốn khi sư diệt tổ rồi hả!

Hôm nay, Giang Trừng – người vừa thăng lên làm cô người ta nghẹn

ngào lặng câm nhìn đồ đệ xí giai nhà mình, lại được dịp thấm nhuần ý
nghĩa của câu thành ngữ ‘Gừng càng già càng cay’.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.