NGỘ PHẬT - Trang 317

Cô bé trên cây đong đưa chân, chiếc chuông buộc cổ chân vang từng

tiếng leng keng, lanh lảnh vui tai.

“Ừa, mẹ ta là Tiết Vận. Ta là Bạch Nhiễm Đông, ta còn biết huynh là

con trai của dì Lam, tên Văn Nhân Quân, lớn hơn ta hai tuổi nữa cơ!” Bạch
Nhiễm Đông cười khì, dứt lời nhảy xuống đất, chạy bình bịch qua vườn,
trèo lên hành lang gỗ, để lại một chuỗi dấu chân nhỏ.

Cô bé ngồi xổm ngoài cửa, chống má cười với Văn Nhân Quân, trông

rất ngoan, cứ như người ném đậu vừa nãy không phải mình, “Tiểu ca ca,
một mình chán quá đi mất, huynh chơi với ta được hông ~”

Văn Nhân Quân lắc đầu, cho cô bé xem sách linh tự trên tay, lại chỉ

một xấp mười mấy quyển bên cạnh, “Phụ thân lệnh ta chép hết số này, còn
phải thi triển từng chữ cho ông xem, tối nay kiểm tra rồi, ta không ra ngoài
chơi được.”

“Ôi chao đáng thương biết mấy!” Bạch Nhiễm Đông chạy vào, ngồi

quỳ trước bàn thấp đối diện với Văn Nhân Quân, thò tay lật đống sách của
cậu, trợn tròn mắt, “Huynh phải đọc nhiều như vậy ư! Tội nghiệp quá!” Cô
bé không thích học những thứ này, thấy tiểu ca ca cần cù vất vả thế kia, tức
thì vừa phục vừa thương.

“Huynh đáng thương như thế, vậy mà vừa nãy ta còn ném này ném nọ,

xin lỗi huynh lắm lắm tiểu ca ca ~”

“Không sao.” Văn Nhân Quân lắc đầu, hơi muốn chọc vào đôi má lúm

của cô bé, nhưng lối giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ không cho phép cậu làm
việc đó, thế là cậu bé chắp tay sau lưng, ra vẻ đạo mạo rằng: “Muội là
khách phương xa mà ta không chơi cùng được, người nên xin lỗi phải là ta
mới đúng.”

Bạch Nhiễm Đông đặt cánh tay mũm mĩm của mình lên bàn thấp, tựa

cằm vào mép bàn, xúi bẩy Văn Nhân Quân: “Hay là, huynh vờ bị bệnh đi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.