NGỘ PHẬT - Trang 318

dễ lắm, chỉ cần ôm bụng hét ôi đau quá ~ phải ra ngoài dạo mới hết đau ~
Vậy là huynh có thể đi chơi rồi!”

Cô bé nói đến là chân thành tự tin, nhìn là biết thường xuyên bày trò

ấy.

“Không được, nếu ta dám nói dối, phụ thân sẽ trách phạt.” Văn Nhân

Quân suy nghĩ một lát, đứng lên rời đệm, ra ngoài bưng vài đĩa điểm tâm
vào, “Chỗ ta không có đồ chơi, đây là món sen ngào mà ta rất thích, muội
nếm thử xem?”

Sen ngào thành từng viên trắng mềm, thoang thoảng hương sen, mùi

ngòn ngọt nghe mà thèm. Bạch Nhiễm Đông vừa nghịch một trận ngoài
kia, giờ đã đói bụng thật, bèn tự nhiên xiên một nĩa sen cho vào mồm, hai
má phình to.

Văn Nhân Quân trông mong nhìn cô bé, hỏi: “Ngon không?”

Bạch Nhiễm Đông gật đầu nuốt ực, ánh mắt lấp lánh hẳn, “Ngon thật

ý, chỗ ta không có món này đâu!”

Trên gương mặt nhỏ nhắn cố làm ra vẻ nghiêm túc của Văn Nhân

Quân chợt bừng nở nụ cười, sau khi phát giác vội kìm lại, vờ đứng đắn lễ
độ. Bạch Nhiễm Đông xơi vài viên sen ngào, thấy tiểu ca ca tròn xoe mắt
nhìn mình, ngập ngừng một chốc vẫn chìa một nĩa đến trước mặt cậu,
“Huynh ăn đi này!”

Văn Nhân Quân vội lùi ra xa, mặt mày ửng đỏ, “Không… Ý ta là

muội ăn một mình được rồi, ta không đói.” Từ nhỏ cậu đã được dạy dỗ theo
tiêu chuẩn dành cho sơn chủ đời sau, lớn đến thế vẫn chưa có bạn chơi
cùng, sức khỏe của mẹ không tốt, không thường gặp nhau, cha thì nghiêm
khắc, hiếm khi nói cười, cậu chưa từng gần gũi với ai đến thế, nhất thời
không quen, đôi gò má trắng nõn thoắt cái đã ửng hồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.