nên, nhưng ai lại đút đầu ra chịu trận ngay những lúc thế này chứ! Vậy nên
cô mới phát ngôn đến là chính trực hào hùng, khí thế khó át.
Vệ Duyệt Tâm định nói thêm gì đó, Văn Nhân Quân đang đi đến đã
dịu dàng gọi tên, nàng ta cứng người ngay, cắn môi im lặng. Văn Nhân
Quân kéo vợ lại, cười hối lỗi, “Duyệt Tâm thất lễ rồi.”
“Thiếu sơn chủ khách sáo quá.” Giang Trừng cười hời hợt, không
muốn tiếp chuyện người này.
Văn Nhân Quân vỗ về vợ, chợt nghiêm mặt bảo thị tòng, “Đi theo dõi
tình trạng của bọn linh thú ấy.” Vừa dứt lệnh, mặt đất bỗng rung chuyển,
trận động đất mạnh bao trùm núi Vô Định, thậm chí cả sơn phái Xuất Trần,
liên tục khuếch tán ra bên ngoài.
Vô số người ngự kiếm bay lên, Giang Trừng cũng kéo đồ đệ theo. Thú
cưỡi của các tu sĩ khi bay lên trời bắt đầu rục rịch, sau lại rơi xuống đất như
đám linh ngư kia.
Tất cả giờ đã nhận ra sắp có chuyện lớn, nhớ đến tin đồn về đại kiếp
khiến lòng người hoang mang dạo gần đây, họ thoáng nín lặng, trân trân dõi
theo cơn động đất ngày càng mạnh, khiến cả sơn phái Xuất Trần mất sạch
dáng vẻ trước đó. Sông ngòi đan cài vài đầm sen ngút mắt như cảnh tiên
trần thế thoắt cái đã sụt lún mai một, mặt đất nứt thành đường, lộ ra từng
khe rãnh tối đen.
“Nhìn kìa! Kia là cái gì thế!” Một tu sĩ kinh hoàng thốt lên, thu hút
ánh mắt mọi người.
Chỉ thấy trên vùng trời gần đấy, thấp thoáng xuất hiện khung cảnh của
một thế giới khác. Đình đài lầu các cũ kỹ, phố phường trống hoác hiện lên
giữa tầng không, dường như giơ tay là có thể chạm đến.