NGỘ PHẬT - Trang 333

Rằng thì là, vị đại sư Tàng Kinh các này chắc kiêm chức ông tơ thật.

“Nhắc mới nhớ, nhóm Thanh Đăng đại sư và Thù Vọng cũng ở gần

đây chứ ạ?”

“Không xa.” Hòa thượng già nói xong, xách đồ đã dọn rồi đứng dậy,

thoắt cái đã mất bóng. Trái ngược với cung cách nói chuyện từ tốn chính là
tốc độ biến mất của ông.

Giang Trừng còn nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng vừa chớp mắt đã

phát hiện người ta biến mất tiêu: “…”

Thôi kệ, đã ở gần đây thì thể nào cũng gặp. Giang Trừng nghĩ, so vai

tiếp tục bát phố, càn quét không ít món ngon, lại còn mua về cho đồ đệ nữa
chứ. Cô đúng là sư phụ tốt mà!

Thoắt cái đã hai hôm, đến ngày đại hôn rồi.

Chiếc thuyền hoa khổng lồ hào nhoáng của cặp tân nhân quàng lụa,

treo đèn lồng đỏ và trưng đầy hoa hiếm được sáu con linh thú tựa cá chép
kéo, từ tốn lướt ngang tầng không. Đôi người ngọc đứng trên thuyền, cử
chỉ vô cùng thân mật chính là Văn Nhân Quân và Vệ Duyệt Tâm.

Từ thuyền hoa, từng cánh hoa đỏ lả lướt giáng trần, dòng sông dưới

đất thắm cánh hoa. Sênh trúc xập xềnh, nhạc tiên réo rắt, cánh hoa buông
mưa đỏ rợp trời và đàn linh ngư rực rỡ sau thuyền như đang múa giữa bầu
không, thơ mộng biết bao, chân mây tựa lòng biển.

Giang Trừng ngồi gần đấy nhìn nụ cười chúc phúc của quan khách

xung quanh, cô sờ cằm, đưa cùi chỏ huých đồ đệ bên cạnh, khẽ hỏi, “Ê,
Hữu Chỉ, con chẳng đã bảo sư tổ nhà mình sẽ tới à? Sao giờ vẫn chưa
thấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.