NGỘ PHẬT - Trang 377

muội thành thế này!" Nói một hồi lại sầm mặt không thèm ngó nữa.

Trịnh Dao bật cười, "Chỉ cần... có xác suất thành công... là được...

Muội nợ chàng quá nhiều... Nếu có thể đúc lại linh mạch cho chàng... thì
tốt quá rồi..."

"Đủ rồi, sắp chết tới nơi còn luyên thuyên cái gì, nghỉ ngơi cho đẫy,

nên nhớ, muội mà không qua khỏi thì ta mặc xác cái tên ngoài kia." Yến
Phù Tô lạnh lùng tuyên bố, điểm huyệt cổ gây mê Trịnh Dao.

Tam sư tỷ đang bệnh đó! Mấy người ai nấy bạo lực thế có ổn không

vậy! Giang Trừng lặng lẽ tránh xa nhị sư tỷ ra, mà chị ba với Hứa Lam
Kiều ngoài kia là chuyện gì ấy nhờ, tò mò quá đi mất! Không biết đồ đệ có
hiểu lệnh dò la tin tức của mình không.

Chẳng bao lâu sau, nhị sư bá đã bơ phờ đến nơi, sau đó, bốn người

gồm sư phụ, nhị sư bá, đại sư huynh và nhị sư tỷ ở lại phòng cố giữ mạng
cho tam sư tỷ, còn Giang Trừng, cô đứng canh cửa.

Chực chờ ngoài cửa còn có anh em họ Hứa, Hứa Lam Kiều vẫn bệnh

bệnh như cũ, Hứa Thanh Sương đứng kế bên anh trai hốc hác lặng lẽ hơn
trước nhiều, chốc chốc lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.

Thấm thoát đã mười lăm ngày, chập tối hôm ấy, cửa phòng khép kín

rốt đã mở ra, Bạch Nhiễm Đông đi đầu duỗi eo, bảo Hứa Lam Kiều đang
tựa cột rằng: "Dao Dao vẫn chưa chết được, nhưng ta thấy cậu mà không đi
nghỉ thì sẽ tệ hơn nó đấy."

"Đa tạ Bạch sơn chủ, tôi đã chuẩn bị khách phòng, mời Bạch sơn chủ

đi nghỉ." Hứa Lam Kiều nói.

Đại sư huynh đi ngay sau sư phụ, trông chẳng có vẻ gì là mệt mỏi, hai

người đi rồi thì vú em Tạ nhị sư bá cũng bước ra, ông trông thấy Giang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.