NGỘ PHẬT - Trang 460

"Giang Trừng."

"Đại sư, anh đổi chữ khác được không?"

"Giang Trừng."

Dẫu cô có nói gì khác, đại sư vẫn chỉ lặp lại hai chữ Giang Trừng,

Giang Trừng dở giận dở cười. Cuối cùng, ngắm bản mặt lạnh của đại sư, cô
tự dưng lại bật cười, "Thôi được rồi, anh thích gọi cứ gọi."

"Giang Trừng."

"Đây đây đây, em đây, đại sư, anh ăn phải đồ hỏng thật à, sao đến nỗi

không biết nói luôn thế này." Giang Trừng cũng chẳng hy vọng đại sư của
bây giờ có thể giải thích cho cô, than để đấy rồi bắt đầu cân nhắc điều họ
nên làm.

Chưa đến Ma vực lần nào, cô đương nhiên không rõ tình hình, cũng

không biết cách rời khỏi nơi này. Ở Ma vực, ngoài vô số ma tu ra thì còn
muôn vàn yêu thú hung ác, trước mắt tốt nhất cứ ngụ tạm lại thành Ma
Chủ, chí ít cũng phải chờ đại sư lành thương, anh bây giờ đúng là...

Chợt thấy mặt mình man mát, Giang Trừng tỉnh ra, ngơ ngác đối diện

với gương mặt phóng to của đại sư. Chắc thấy cú "hốt hền" ban nãy chưa
đủ hết hồn, đại sư lại ghé đến gần, liếm mặt cô.

Ôi đệt đệt đệt đệt đệt! Cái chi mô răng rứa! Sao lại liếm vậy! Bị-đại-

sư-liếm-rồi, sự thật này khiến Giang Trừng như bùng nổ, vội vã bụm gương
mặt bỗng dưng đỏ lựng lùi cuống ra sau, để rồi sơ ý ngã xuống đất, đập đầu
vào tường, đau đến nghiến răng.

Đại sư vẫn ngại chưa đủ, lại sán đến gần, thò hai tay ra ôm đầu cô, cọ

cọ chỗ bị đụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.