NGỘ PHẬT - Trang 47

vào mông Cao Vân Sam, gã bất ngờ, chẳng kịp đề phòng đã ngã xuống
theo tư thế chó đớp kít, bụm miệng hét thảm. Giang Trừng một phát ăn
ngay, mặc kệ vẻ trợn mắt há mồm của quần chúng xung quanh, tức khắc
xoay người chạy về phía đại sư, "Nhanh nào đại sư! Mau mau chi viện cho
tôi!"

Giang Trừng bám sát theo sau đại sư, hai người bình tĩnh bước tới chỗ

Cao Vân Sam, nhưng gã ta đang bịt mũi quát tôi tớ đi bắt kẻ đánh lén về,
cứ như chẳng trông thấy họ, cứ thế lạc mất kẻ nọ.

Hai người rời thành, Giang Trừng chợt ôm bụng cười phì một tiếng,

nỗi phiền muộn dạo trước biến mất hoàn toàn.

"Đại sư, sao anh lại bắt tay làm chuyện xấu cùng tôi thế này?"

Đại sư đáp: "Đây không phải chuyện xấu."

"Đại sư à, tiêu chuẩn của anh ngộ thật." Giang Trừng cười khì, chắp

tay sau lưng đi bên anh, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. "Nhưng tôi
thích."

Giang Trừng cũng chỉ im lặng một lúc, đi thêm vài bước cô đã bắt đầu

than, "Những người làm cha làm mẹ này vô trách nhiệm quá rồi, đã chẳng
thể yêu thương đàng hoàng, thì lúc đầu sao còn sinh ra?"

"Nếu sau này tôi có con, tôi nhất định sẽ yêu thương dạy dỗ đàng

hoàng!" Không bao giờ như cha mẹ cô và cha của Giang Nguyệt.

Đêm hôm ấy trời đổ mưa, Giang Trừng và Thanh Đăng đại sư cùng ở

lại ngôi chùa bỏ hoang trong núi, đại sư vẫn lôi thức ăn nóng hổi từ đâu đấy
ra. Nhưng Giang Trừng vừa xơi được hai miếng, chợt cảm thấy bụng mình
sôi lên, chạy ra một góc nôn thốc nôn tháo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.