NGỘ PHẬT - Trang 45

Nguyệt". Ông rút ba nén hương, thắp lên rồi cắm vào. Vào lư đồng trước
bài vị.

Một người phụ nữ mặn mà bước từ sau bức rèm trắng ra, chính là

Giang thành chủ Giang Như Nhược. Thấy người đàn ông ngẩn ngơ nhìn bài
vị, bà buông tiếng thở dài thật khẽ: "Nếu không đành lòng, cớ sao lúc đầu
lại còn hững hờ với đứa bé ấy như vậy."

Ông ta chậm chạp lắc đầu, "Đây là sứ mệnh của họ Mục - gia đình

mang điềm trời, từ lúc con bé ra đời, ta đã biết sẽ có ngày hôm nay, ta chưa
từng làm chuyện khiến bản thân phải hối hận."

"Giờ đây, đợi chờ mười mấy năm cũng đã xong việc cần làm, ta nên

rời khỏi đây thôi, mấy năm nay phải cảm ơn bà rồi."

Giang Như Nhược lắc đầu, "Ta mới phải cảm ơn ông, năm ấy có

mang, chàng ấy mất, ta lại chẳng muốn ở bên ai khác, gia tộc bức bách mãi,
được ông giúp đỡ, ta mới có ngày hôm nay. Đám trẻ nhà ta, cũng may mà
có ông dạy dỗ, ông là một người cha tốt."

"Người cha tốt... thật ư?" Ông ta cười tự giễu, nhìn bài vị đã chuẩn bị

trước mười mấy năm, không lên tiếng nữa.

Lại nói, Giang Trừng sầm mặt rời phủ Giang, thấy đại sư đứng ngay

ngoài cổng mới thở dài thườn thượt, mệt mỏi bước đến bên anh.

"Đại sư, chúng ta đi thôi, đến chùa Thượng Vân."

Đại sư nghe thế bèn sải bước đi trước, không hỏi gì, cũng chẳng nói

chi. Trái lại Giang Trừng không nhịn nổi, vừa đi vừa kể về Giang Nguyệt,
sau cùng mới hỏi: "Đại sư, anh bảo cái ông họ Mục đó có phải cha đẻ của
Giang Nguyệt không? Dù có cưới vợ mới thì cũng đừng rốt ráo hóa cha ghẻ
thế chứ!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.