NGỘ PHẬT - Trang 44

Cha đẻ của Giang Nguyệt họ Mục, không rõ tên là gì, nghe đồn là giai

đẹp, Giang Trừng gặp rồi mới biết ông ta còn tuấn tú hơn người trong giấc
mơ của Giang Nguyệt nhiều. Tóc đen như mun, mắt nâu trong trẻo, đã
ngoài bốn mươi lại chẳng thấy già một chút nào. Ngó đại sư hơn hai trăm
tuổi, lại nhòm cha bốn mươi có lẻ, Giang Trừng vô cùng ngờ rằng người ở
thế giới này có một loại năng lực mệnh danh là "Dù có già đến mấy thì
trông vẫn như mới ngoài hai mươi".

Cha đẹp khoác áo dài xanh nhạt đứng đấy chờ cô, mặt mày lạnh nhạt,

mắt mi bình thản.

Có xinh trai đến mấy cũng chẳng lấn át nổi bản chất cặn bã của ông ta.

Giang Trừng nghĩ thầm, cũng đáp lại bằng ánh mắt hờ hững. Cô còn tưởng
người cha trước giờ chưa từng chủ động đến thăm Giang Nguyệt bỗng
dưng tìm tới là để hạch họe gì đấy, ai ngờ ông ta chỉ bảo Giang Trừng vào
bái một bài vị trống trong tế đường rồi tỏ ý cho lui, chẳng thốt một câu,
Giang Trừng mờ mịt.

Bước ra khỏi tế đường, Giang Trừng rốt mới nghe người đàn ông bên

trong buông lời: "Từ nay về sau, mi không còn là con gái ta nữa, chốn này,
cũng đừng bao giờ trở lại."

Giang Trừng nghĩ đến cô bé Giang Nguyệt ngập ngừng níu lấy chéo

áo ông ta rồi lại bị gạt ra ngay trong mộng, trán giật giật, không kìm nổi
tiếng cười lạnh: "Tôi còn tưởng ông chưa bao giờ cho rằng Giang Nguyệt là
con gái mình chứ. Với cả xó này cũng chẳng là nơi đáng để nhớ lại hay
mong về, từ lúc rời đi, Giang Nguyệt chưa từng muốn quay về, ông lo xa
rồi."

Dứt lời, Giang Trừng mặt lạnh bước thẳng ra ngoài.

Người đàn ông trong tế đường đứng ngay trước bài vị rỗng mà Giang

Trừng lễ bái lúc nãy, đưa tay miết nhẹ, trên đó xuất hiện hai chữ "Giang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.