NGỘ PHẬT - Trang 529

một tay xoa mái đầu trọc, nhìn vết thương trên mặt và vết máu rịn ra khỏi
áo tăng trắng của cậu, Giang Trừng đau lòng lắm thay.

"Tiểu Thù Vọng, sao em lại ở đây? Ôi thôi chuyện này sau hẵng bàn,

giờ em thấy sao, có khó chịu chỗ nào không? Bị thương nhiều không? Vẫn
cầm cự được đến khi rời khỏi đây chứ? Đừng sợ nhé, chị dọn sạch đám xấu
xa rồi." Giang Trừng chừng như đang vỗ về trẻ em, kéo hòa thượng nhỏ
săm soi khắp lượt.

Đại sư ngứa đòn lạnh lùng theo dõi, bỗng hỏi: "Sao chưa bao giờ thấy

bé thắm thiết đến thế với Thanh Đăng lão hòa thượng nhỉ? Cả quỷ mít ướt
kia bé cũng không đối xử như này."

Giang Trừng bơ y, đàn ông với trẻ nít giống nhau mà được à? Đứa bé

ngoan ngoãn tội nghiệp đã chịu khổ, phải dỗ cho êm chứ.

Từ nãy Thù Vọng đã lấy làm ngờ, ngặt nỗi họ đang giết địch không

tiện quấy rầy, đành chờ đến giờ. Cậu đưa mắt sang phía đại sư ngứa đòn, vẻ
ngờ vực lộ rõ trên mặt, "Là, sư phụ ạ? Tuy con nhớ hơi thở của Giang
Trừng tỷ tỷ và sư phụ, nhưng, chẳng biết sao sư phụ lại khiến con cảm
thấy..."

"Không sao không sao đâu." Giang Trừng xoa đầu cậu vỗ về, "Sư phụ

em uống nhầm thuốc, sẽ ổn lại ngay thôi."

Thù Vọng vẫn còn thắc mắc, có điều trước giờ cậu luôn ngoan ngoãn

hiểu chuyện, nghe ra ý của Giang Trừng bèn không gặng hỏi nữa, cũng
không tò mò lý do hai người đột nhiên xuất hiện, chỉ gật đầu: "Đệ rõ rồi,
hai người có mặt ở đây thì tốt. Trước đó, đệ đến Ma vực tìm hoa ma tuyền
theo lời nhờ vả của người khác, vừa khéo chạm mặt ma tu bắt giữ một
nhóm tu sĩ, bèn muốn cứu giúp, vì một vài sơ xuất nên bị áp giải chung đến
đây, đệ không cứu nổi người khác lại suýt liên lụy đến tất cả, thật lấy làm
hổ thẹn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.